Chương 390: Nhớ ra có gì muốn nói sao
Dịch Gia Di là người cuối cùng xuống xe, sau khi đóng cửa xe lại, cô quay đầu, bám lên cửa sổ xe, mượn ánh đèn đường tìm ánh mắt của Phương Trấn Nhạc.
Tổ trưởng Phương đã rất mệt rồi, một tay vắt bên rìa cửa sổ, tay trái cầm vô lăng, nhướn mày hỏi cô: “Sao thế? Nhớ ra có gì muốn nói sao?”
“Anh Nhạc, cảm ơn anh.” Cô chạy cả một ngày cũng đã sớm mệt, giọng nói hơi khàn, mí mắt đã đánh nhau.
Cô lùi lại một bước, cúi người một cái với anh.
“Hô, sao lại hành lễ lớn như thế?” Phương Trấn Nhạc thấy bộ dáng nghiêm túc và trang nghiêm của cô, không nhịn được mà đôi mắt cong lại, khóe môi nhếch lên cười.
Một nụ cười ở trong trạng thái mỏi mệt hóa ra sẽ trông lười biếng và dịu dàng đến vậy.
“Madam đã nói với tôi rồi, vốn dĩ đội cảnh sát không muốn phát tiền thưởng truy nã, vì cảnh sát bắt hung thủ là lý đương nhiên, là anh đã giúp tôi lấy được nó.” Thân hình của Dịch Gia Di đứng trên đường cao hơn hẳn một khúc lại rất thẳng tắp, khi nói chuyện vô cùng trịnh trọng.
Vốn dĩ một cậu ấm nhà giàu như sir Phương chắc hẳn sẽ không có cách nào hiểu được tiền bạc đối với một gia đình nghèo khó đại diện cho điều gì.
Mấy giấc mộng mua nhà, ở nhà to, ăn bữa ngon, mua quần áo đẹp không thể thành hiện thực đó đối với nhà giàu chỉ dễ như trở bàn tay. Rất nhiều người giàu có thậm chí sẽ vì mấy giấc mộng nghèo nàn này mà cảm thấy người ta nực cười, đáng thương.
Nhưng hình như Phương Trấn Nhạc không phải loại thiếu gia nhà giàu đó, số tiền thưởng mà đến bản thân Dịch Gia Di cũng không dám mơ mộng hão huyền đó ở trong mắt anh có lẽ chỉ là một khoản tiền nhỏ mà thôi, nhưng anh không coi nhẹ chúng.
Ôi anh Nhạc, anh Nhạc không coi tiền bạc thành vấn đề to tát gì cho lắm, mỗi tháng thuận tay cho cô năm nghìn đồng làm phúc lợi ăn uống của tổ…
Anh vì bọn họ mà hao tâm tổn sức bôn ba khắp nơi, giống như hoàn toàn biết sức nặng của số tiền này đối với nhà họ Dịch vậy.
Nghĩ đến đây, Dịch Gia Di lại muốn cúi người.
Lòng thôi thúc vì tiền bạc mà khom lưng thật sự khó mà ngăn nổi.
Phương Trấn Nhạc thở dài một cách hơi mất tự nhiên, một người xưa nay vẫn luôn tiêu sái lại chần chừ một chút rồi mới tiếc nuối bảo: “Thật đáng tiếc nếu đội bắn chết vua cướp không xin tiền thưởng, Gia Di, vốn dĩ làm cấp trên là phải cân nhắc mọi chuyện giúp các thám tử, nếu cảm thấy tôi làm đúng vậy sau này hy vọng cô cũng sẽ làm một tổ trưởng như vậy.”
“Tôi sẽ cố gắng, nếu thật sự có thể làm tổ trưởng nhất định sẽ noi theo sir Phương.” Dịch Gia Di gật đầu một cách chân thành, nhưng mời mọi người ăn cơm giống như anh thì cô thật sự không thể làm được.
Tuy rằng vẫn chưa lên làm tổ trưởng nhưng cô đã lén lút, nhỏ nhen oán trách anh chiều hư mọi người rồi.
Mặc dù cô thân là một bên được chiều hư hoàn toàn chỉ cảm thấy hạnh phúc mà thôi, nhưng quả nhiên vị trí quyết định suy nghĩ của con người, cô còn chưa làm tổ trưởng mà đã bắt đầu lo lắng chuyện xa vời như thế rồi.
Bằng không… nếu cô thật sự làm tổ trưởng cũng thi thoảng mời mọi người ăn ở Dịch Ký một bữa đi, không thể xa xỉ hơn vì cô không giàu có như vậy mà…
Dịch Gia Di nghiêm túc lo sợ không đâu, Phương Trấn Nhạc thì lại dựa người ra lưng ghế, giấu ngũ quan, biểu cảm và sắc mặt vào trong bóng tối rồi mới bối rối ho nhẹ một tiếng.
Dịch Gia Di lấy lại bình tĩnh, xấu hổ đỏ bừng mặt, cô xoa mặt lại cảm ơn một tiếng, sau đó cười hì hì, vẫn không nhịn được mà phát ra từ tận đáy lòng bảo: “Tôi thật sự cảm thấy rất may mắn vì có thể gặp được một cấp trên như anh Nhạc. Anh Nhạc thật sự là cấp trên tốt nhất trên đời này.”
Sắc mặt và thần thái của Phương Trấn Nhạc đều bị giấu trong bóng tôi, anh hơi bối rối xua tay, không đáp tiếng nào cả mà một tay đảo vô lăng, nhấn chân ga, vội vàng chạy đi.
Dịch Gia Di nhìn đuôi xe của sir Phương, vẫn cười một lúc rồi mới quay người quành vào khu cộng đồng nhà mới.
Bảo vệ ở cửa không hề ngủ ngáy khò khò, anh ta nghiêm túc hỏi Dịch Gia Di sống ở tòa nào, tại sao lại về nhà muộn như vậy.
Cô lấy thẻ công tác của mình ra, nghiêm túc giải thích rồi mới được thả vào.
Đi trên con đường nhỏ lát đá, thi thoảng ngẩng đầu xuyên qua khe hở của hai hàng cây xanh mướt um tùm mà thưởng thức bầu trời màu xanh đậm và ánh trăng mờ ảo.