Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 392 - Chương 392 - Tôi Tới Phòng Pháp Y Một Chuyến

Chương 392 - Tôi tới phòng pháp y một chuyến
Chương 392 - Tôi tới phòng pháp y một chuyến

Chương 392: Tôi tới phòng pháp y một chuyến

Lưu Gia Minh bị các động tác nhỏ nôn nóng của chú Cửu làm phiền cũng bắt đầu hoảng hốt, thậm chí không nhịn được mà mở miệng nói mập mờ: “Chắc chúng ta không phá được vụ án này đâu?”

“Vả miệng ngay.” Chú Cửu đánh một cái vào vai Lưu Gia Minh.

Lưu Gia Minh lập tức vô cùng hiểu chuyện mà đứng dậy, không đợi chú Cửu mở miệng đã chủ động tới trước tượng Quan Công thắp hương.

Vẻ mặt của Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di đều không dễ coi, các loại báo cáo và đơn xét nghiệm đều đã lấy được vào buổi sáng, nhưng tạm thời không có người tới báo mất tích, không có sự đối chiếu giữa vân tay và lý lịch của người mất tích trước kia để tìm ra thân phận của nạn nhân.

Trên báo đăng ảnh liên quan đến nạn nhân đều là ứng với yêu cầu của phía cảnh sát và báo chí cũng lo lắng cân nhắc đến việc dọa sợ độc giả nên mặt đã bị làm mờ.

Nếu là người cực thân chắc hẳn có thể nhận ra người từ đường nét thô sơ đơn giản và quần áo, cho dù không phải người thân mà là đồng nghiệp chắc cũng có thể nhận ra, dù sao thì hôm nay vị đồng nghiệp này cũng không đi làm như thường lệ, lại rất giống với nạn nhân bị làm mờ mặt trên bức ảnh đăng trong báo, hầu hết đều có thể đoán ra có khả năng là cùng một người.

Nhưng đến nay vẫn không có ai gọi điện tới nói là người nhà hoặc bạn bè của nạn nhân nên chỉ có thể đợi tiếp.

“Xe buýt là ấn nút để xuống xe, có người đợi và vẫy tay mới dừng xe đón khách, thời gian đỗ ở các trạm cũng không cố định.” Tính ngẫu nhiên quá mạnh, trên tuyến đường này trạm nào cũng có khả năng.

“Bây giờ tiếp nhận được hai người tự xưng là đã từng thấy nạn nhân, chỉ có thể dời thời gian nạn nhân lên xe thành từ một giờ chiều đến ba rưỡi chiều, nhưng rốt cuộc nạn nhân đã lên xe ở đâu thì chúng ta vẫn không có cách nào đoán ra được.”

“Sáng tôi đã bắt chuyến xe buýt đó, dọc đường trạm nào cũng xuống, sau đó hỏi những các chủ tiệm, nhân viên bán hàng và các quầy hàng lưu động gần khu vực đợi xe. Vài tiếng sau cũng không gặp được người nào nhớ nạn nhân. Chỉ có một quầy hàng lưu động bán hạt dẻ nói hình như đã từng nhìn thấy nạn nhân trên một chiếc xe buýt hai tầng, nhưng anh ta cũng không chắc chắn mình có nhìn lầm hay không.”

“…” Phương Trấn Nhạc nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào bảng trắng với vẻ mặt không dễ coi.

Suy luận luôn cần căn cứ vào những manh mối hiện có, nhưng với tình hình hiện nay, kêu bọn họ phá án quả thật khó như xây một tòa nhà giữa không trung vậy.

“Buổi chiều tôi lại ra ngoài ngồi xe buýt đi một vòng xem sao.” Tam Phúc gãi đầu.

“Anh Nhạc, hay là tìm sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng liên hệ với báo chí đăng thông báo tìm người đi? Ví dụ như bôi đen đôi mắt của nạn nhân để cho rõ ràng hơn một chút, đăng một bức ảnh khác.” Lưu Gia Minh nhìn về phía Phương Trấn Nhạc.

“Tôi tới phòng pháp y một chuyến.” Phương Trấn Nhạc ném cái bút ghi bảng lên khay của bảng trắng, quay người rời đi.

“Tôi cũng đi.” Dịch Gia Di cũng lập tức đi theo.

Cô biết nạn nhân lên xe ở đâu, là trạm Phúc Ái Thôn trên phố cổ Waterloo, phía bắc đường Tây Prince Edward,.

Nhưng cô không tìm được bằng chứng chứng minh nạn nhân đã lên xe ở điểm này nên chỉ có thể giấu manh mối này trong bụng, nhìn mọi người nôn nóng, dù biết rất nhiều chuyện lại không thể nói ra, thật sự rất bức bối.

Các thám tử đến phòng giải phẫu của bộ phận pháp y, vừa vặn sir Hứa đang khám nghiệm tử thi lần hai.

Lần này lại nhìn thấy thi thể, Dịch Gia Di chỉ trông thấy hình ảnh đại khái khoảng mười phút trước khi nạn nhân chết.

Nhưng lần đầu tiên ở trạm xe buýt rõ ràng cô đã nhìn thấy lâu hơn.

Có vẻ thi thể càng “tươi mới” thì thông tin cô có thể nhìn thấy càng phong phú hơn, thời gian cũng lâu hơn, cũng giống như thi thể càng hoàn chỉnh thì hiệu quả mà cô có thể nhìn thấy càng rõ ràng và nguyên vẹn hơn.

“Trước khi nạn nhân bị thương đã uống rất nhiều rượu trắng, điều này cũng đẩy nhanh tốc độ chết của anh ta… Có lẽ cũng có liên quan đến nguyên nhân cái chết của anh ta.” Hứa Quân Hào nhìn thấy Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di tới cũng không chào hỏi mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói ra toàn bộ thông tin chi tiết mà anh ta kiểm tra sâu ra được.

“Say rượu đánh nhau.” Phương Trấn Nhạc nhíu mày, quay đầu dặn dò Lưu Gia Minh đi theo cùng: “Đi gọi điện cho các cục cảnh sát xem trong khoảng thời gian trước khi nạn nhân lên xe buýt có nơi nào báo án xảy ra ẩu đả khi say rượu không?”

“Yes, sir.” Lưu Gia Minh gật đầu đáp, quay người đi khỏi phòng giải phẫu.

Bình Luận (0)
Comment