Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 393 - Chương 393 - Chúng Tôi Qua Bộ Phận Giám Định Xem Sao

Chương 393 - Chúng tôi qua bộ phận giám định xem sao
Chương 393 - Chúng tôi qua bộ phận giám định xem sao

Chương 393: Chúng tôi qua bộ phận giám định xem sao

“Vết dao từ dưới hướng lên có góc độ nghiêng.” Sir Hứa lấy một bức ảnh chụp vết thương cho đám người tpn xem.

Dịch Gia Di thò đầu tới nhìn, rất hiểu ý của sir Hứa mà tiếp lời: “Hung thủ thấp hơn nạn nhân một chút.”

“Đúng vậy.” Hứa Quân Hào nhìn cô với ánh mắt khen ngợi, gật đầu: “Từ các chi tiết như lực đạo và độ sâu cho thấy hung thủ chắc hẳn đã dùng hai tay cầm dao dùng sức đâm lên, độ nghiêng này cũng phù hợp với mô phỏng loại tư thế này.”

Hứa Quân Hào lại làm ra tư thế một người cao lớn cầm dao bằng một tay, đâm từ dưới lên trên sau đó giải thích: “Nếu là một người khỏe mạnh có vóc dáng cao cắm con dao như vậy, góc độ sẽ nghiêng hơn, bởi vì mọi người đều sẽ cầm con dao bằng lòng bàn tay ở chỗ đầu lưỡi dao, góc nghiêng sẽ lớn hơn, khi cắm dao vào vết ma sát ở hai đầu vết thương sẽ hơi khác nhau…”

Một khi bàn đến sở trường của mình, sir Hứa sẽ vô thức nói không ngừng nghỉ.

Dịch Gia Di vừa vặn nhân cơ hội ghi lại, vừa ghi [sir Hứa nói ra một chi tiết uống rượu này, anh Nhạc đã lập tức nghĩ đến manh mối có thể tồn tại vụ báo án ẩu đả sau khi say rượu] vừa ghi lại kiến thức chuyên môn của sir Hứa.

“Cho nên, cân nhắc đến thời gian hai người ẩu đả, nạn nhân có khả năng không ở tư thế đứng thẳng, chiều cao của hung thủ đại khái thấp hơn nạn nhân nửa cái đều đến một cái đầu.” Cuối cùng sir Hứa cho ra kết luận.

“Từ độ sâu của vết thương, có thể đoán ra được hung thủ là nam hay nữ, là đàn ông trưởng thành hay là trẻ con không?” Phương Trấn Nhạc truy hỏi.

Sir Hứa nghĩ ngợi rồi đáp: “Khả năng là nữ giới khá cao vì lực không lớn cho lắm, cho dù là hai tay cầm dao nhưng thật ra độ sâu cũng không tính là rất sâu, chỉ là vị trí vết thương khá gian xảo, lại mất máu quá nhiều nên mới lấy mạng của nạn nhân.”

“Cảm ơn.”

“Vật chất trong dạ dày, phía bên bộ phận giám định cũng đã làm xét nghiệm, đều là mấy thức ăn bình thường, không phát hiện ra gì đặc biệt. Phát hiện ra một ít sợi bông và lông quần áo trong móng tay của nạn nhân, nhưng… không tìm được hiện trường gây án đầu tiên và kẻ bị tình nghi, cho nên cái này tạm thời cũng vô dụng.” Hứa Quân Hào nhìn vẻ mặt của Phương Trấn Nhạc, không nhịn được mà than thở với vẻ chán nản.

Anh ta cũng rất muốn giúp nhưng trong vụ án này, thông tin có khả năng lấy được trong chuyên môn của anh ta rất có hạn.

“Sẽ hữu dụng.” Phương Trấn Nhạc nhìn ra vẻ ủ rũ của sir Hứa, tuy rằng tâm trạng vẫn rất kém như cũ nhưng vẫn mở miệng.

Khóe môi của Hứa Quân Hào nhếch lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Chúng tôi qua bộ phận giám định xem sao.” Phương Trấn Nhạc vỗ lên vai Hứa Quân Hào.

“Cảm ơn, sir Hứa.” Dịch Gia Di nở nụ cười với Hứa Quân Hào, sau đó quay người đi theo Phương Trấn Nhạc.

“Chúng tôi đã thu thập các vật chất dính ở đế giày của nạn nhân và lần lượt làm xét nghiệm. Nếu có cát, chúng ta có thể phán đoán ra là bãi cát nào, nhưng kết quả xét nghiệm hiện có đều là bùn đất, bụi, vụn rác bình thường trên đường, không có thứ gì có thể chỉ hướng đến một địa điểm xác định nào đó.” Anh Đại Quang Minh đứng trước quầy xét nghiệm, cũng rất khổ não.

“Vật chất trong khoang mũi và mấy thứ khác mà phía bên bộ phận pháp y gửi tới, chúng tôi cũng đã làm xét nghiệm hết rồi.” Diane lắc đầu với Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di.

“Cảm ơn.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, vỗ vai Dịch Gia Di, ý bảo quay về.

Trên đường, mọi người đều chọn im lặng.

Người nào cũng đều đang liên tục suy nghĩ và hồi tưởng, hòng tìm được một chút linh cảm nhỏ bé trong đầu có thể đột phá cục diện bế tắc trong nháy mắt.

Nhưng thẳng đến khi tiến vào văn phòng tổ B và ngồi lên ghế của mình, các thám tử vẫn giữ im lặng.

Gần đến giờ nghỉ trưa, Phương Trấn Nhạc dẫn mọi người lật lại các loại khả năng và thảo luận về tuyến đường của nạn nhân, suy đoán xem nạn nhân có khả năng sẽ làm những chuyện gì khi còn sống.

Lưu Gia Minh chạy về, Phương Trấn Nhạc lập tức quay đầu với ánh mắt dò hỏi.

Chàng trai hậu sinh lắc đầu: “Chỉ có báo án say rượu ẩu đả vài ban đêm, chứ không có trong khoảng thời gian trước khi nạn nhân lên xe.”

Sắc mặt của Phương Trấn Nhạc lập tức tối tăm hẳn đi, thấy các thám tử cũng đã bất mãn, anh ho nhẹ một tiếng, cố hết sức xốc lại tinh thần của mình, gọi: “Đi thôi, đi ăn một bữa trước, buổi chiều trở về nói chuyện tiếp.”

Mọi người lần lượt đứng dậy hưởng ứng lời kêu gọi của Phương Trấn Nhạc, Dịch Gia Di vuốt quyển sổ của mình, chần chừ vài giây sau mới mở miệng nói: “Anh Nhạc, nhà mới của tôi còn vài thứ phải mua thêm, muốn nhân giờ nghỉ trưa đi mua ít đồ, các anh cứ đi ăn đi, không cần lo cho tôi.”

Bình Luận (0)
Comment