Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 398 - Chương 398 - Xin Lỗi Ông Bác Nhé 3

Chương 398 - Xin lỗi ông bác nhé 3
Chương 398 - Xin lỗi ông bác nhé 3

Chương 398: Xin lỗi ông bác nhé 3

Buổi chiều ngày thứ hai, khi mọi người đang tổng hợp thông tin, Dịch Gia Di rất bi thương phát hiện ra không có bất cứ một manh mối nào chỉ hướng đến đôi vợ chồng ở Phúc Ái Thôn đó cả.

Gương mặt của đôi nam nữ đã chết trong dòng chảy hình ảnh không hề xuất hiện trên bất cứ một bức ảnh nào ở đây.

Mà kẻ bị tình nghi còn đang không ngừng tăng thêm, người phát sinh mâu thuẫn và có xung đột với Lưu Đại Hồng nhiều hơn trong tưởng tượng.

Dịch Gia Di có một loại cảm giác tuyệt vọng vì các thám tử càng đi càng xa, nhưng cứ cố tình manh mối đi xa thì lượng công việc cũng đang không ngừng tăng thêm.

Mọi người đang thảo luận sôi nổi, bất chấp mưa gió mùa thu ảm đạm mà đội mưa bôn ba làm việc, hỏi thăm cho đến khi cổ họng đau rát, mặt bị gió thổi đến khô nứt nẻ...

Khi mọi người vội vã quay lại đồn cảnh sát để báo cáo thông tin, có người trên giày dính toàn bùn, có người hai vai đều bị nước mưa thấm ướt nhẹp, có người thì tóc rối như tổ chim.

Dịch Gia Di thì bị lạnh vẫn luôn chảy nước mũi, tay vừa đỏ vừa cóng.

Cô giậm chân tại chỗ, ngẩng đầu liếc nhìn mặt của các đồng đội, người nào cũng nhăn tít mày, mặt mày ủ rũ, Lưu Gia Minh thoạt nhìn thậm chí còn gầy rộc cả đi…

Đến ngày thứ ba, manh mối càng trải ra, tuy rằng đã tìm được nhiều bên xung đột và “kẻ bị tình nghi” hơn nhưng mặt và người phải điều tra cũng càng ngày càng nhiều lên.

Giống như manh mối từ con số không bùng phát thành hàng nghìn hàng vạn, phải kiểm tra tất cả mọi thứ rồi phải loại trừ tất cả mọi thứ.

Phương pháp ô vuông vốn là phương pháp ngu ngốc mệt người và không thể tránh khỏi như thế, cứ điều tra như vậy phải đợi đến ngày tháng năm nào? Cuối cùng cũng hiểu được tại sao tổ trọng án điều tra phá án các vụ án thường đều làm đến một năm rưỡi rồi.

Những thám tử khác không biết tình huống của hung thủ thật sự còn đỡ, không mò ra được một manh mối đều sẽ ôm hy vọng trong lòng nghiêm túc điều tra, mỗi khi có được một chút phát hiện mới đều sẽ mừng rỡ.

Lòng ôm hy vọng làm việc, cho dù lần nào cũng thất vọng nhưng chí ít vẫn có hy vọng, có hy vọng thì mới có thể chống đỡ mà làm tiếp.

Dịch Gia Di cố gắng khuyên mình, nói với mình rằng đây là cách học hỏi, là một phần của công việc, phải hưởng thụ niềm vui của việc tìm kiếm và cảm giác thành tựu khi có tiến triển, đừng để ý đến tất cả những thứ đã nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh, hãy quăng tụi nó đi để trải nghiệm quá trình điều tra vụ án chân thật, cho dù vất vả cũng nên để bản thân chìm đắm vào đó, cùng bước với mọi người.

Nhưng ngày thứ ba, chú Cửu ốm rồi.

“Chú Cửu, Tôn Tân đưa trà sữa nóng và trà chiều tới rồi, chú mau ăn một ít đi.” Dịch Gia Di nhìn thấy chú Cửu rút giấy xì mũi, vội đưa nước nóng tới.

“Chú Cửu, công việc còn thừa bên chú cứ để tôi giúp chú làm cho.” Lưu Gia Minh vừa uống trà sữa vừa dựa người.

“Không sao, tôi uống ít thuốc cảm Fortune là được.” Chú Cửu nặn ra một nụ cười, uống một hơi hết hơn nửa cốc trà sữa, cảm thấy cả người nóng lên, sau khi hắt xì một cái, ông ta xoa cái mũi đỏ ửng, lau hai giọt nước mắt không có cách nào khống chế được đi, bọc áo khoác lên người, cầm cốc trà sữa định ra ngoài, vừa đi vừa có hơi ngọng nghịu cảm ơn Dịch Gia Di: “Trà nóng thật sự quá tuyệt vời.”

“…” Đôi mày của Dịch Gia Di càng nhíu thấp hơn, cô đứng trong văn phòng, rất lâu không nói được thành lời.

Phương Trấn Nhạc vừa thảo luận với Khưu Tố San về tiến độ điều tra phá án của vụ án này, sau khi làm báo cáo và đưa ra dự tính tiếp theo, anh cúi đầu đi ra khỏi văn phòng, nhưng khi đứng trước cửa văn phòng tổ B lại hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân phấn chấn hơn.

Chủ soái một quân không thể không có sĩ khí, dù áp lực của anh có lớn đến đâu, có lo lắng gấp gáp đến thế nào cũng không thể để lộ những cảm xúc này ở trước mặt các thám tử được.

Một chủ soái như anh không thể gục ngã.

Trong văn phòng tổ A ở bên cạnh, Du Triệu Hoa dẫn đội đi ra ngoài, khi băng qua văn phòng tổ B nhìn thấy Phương Trấn Nhạc đứng ở cửa, đối diện với bảng trắng đến ngây người.

Bình Luận (0)
Comment