Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 399 - Chương 399 - Xin Lỗi Ông Bác Nhé 4

Chương 399 - Xin lỗi ông bác nhé 4
Chương 399 - Xin lỗi ông bác nhé 4

Chương 399: Xin lỗi ông bác nhé 4

Anh ta bước vào vỗ lên vai Phương Trấn Nhạc, cười hỏi: “Tiến độ phá vụ án thi thể ngồi trên xe buýt đến đâu rồi? Tôi đọc báo thấy bọn họ sắp viết vụ án này thành chuyện kinh dị xe buýt quỷ, qua hai ngày nữa phim về vụ án này cũng sẽ lên thị trường luôn quá, mau phá lên đi nhé, độ chú ý của dân chúng vào các vụ án kỳ lạ khá cao, càng kéo dài thì áp lực của các cậu càng lớn.”

“Vụ án của các anh đã phá xong chưa?” Phương Trấn Nhạc không đáp lời, ngược lại hỏi tình hình gần đây của tổ A.

“Phá xong hôm qua rồi, mất hơn nửa tháng đấy, tốc độ cũng coi như nhanh, nhờ phúc khí của các cậu mà tốc độ phá án của tổ A chúng tôi đã tăng lên.” Du Triệu Hoa nở nụ cười, thấy Phương Trấn Nhạc cười khổ lại vội chuyển đề tài, bảo: “Tối nay tôi mời để chúc mừng tổ A phá án thành công, tổ các cậu đi chung luôn chứ? Tổ anh em mà, truyền phúc khí cho nhau, cũng tiện thay đổi tâm trạng.”

“Bỏ đi, chúng tôi ở đó, các anh cũng không tiện ăn mừng to gì, nhìn các anh ăn mừng, mọi người nghĩ đến vụ án của mình còn chưa phá xong, tâm trạng cũng rất vi diệu. Đợi vụ án của chúng tôi phá xong lại cùng nhau ăn mừng đi.” Phương Trấn Nhạc vỗ lên vai Du Triệu Hoa: “Chúc mừng.”

“Cảm ơn.” Du Triệu Hoa không biết an ủi người cho lắm, ngược lại chế nhạo người thì lại rất lành nghề. Nhưng gần đây mọi người ở chung không tồi, kêu anh ta mở miệng khinh miệt ít nhiều gì vẫn có chút gánh nặng tâm lý, cho nên chỉ khách sáo nói một câu rồi vội vàng tạm biệt, dẫn đội rời đi.

Phương Trấn Nhạc xoa trán, quay đầu về tiếp tục đối diện với bảng trắng suy nghĩ.

Dịch Gia Di ngồi bên bàn làm việc của mình viết báo cáo tiến trình điều tra vụ án, nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại của Phương Trấn Nhạc và sir Du rồi lại nhìn bóng lưng của Phương Trấn Nhạc, đột nhiên trong lòng thấy xót xa hẳn.

Trong mắt cô, sau lưng sir Phương dũng mãnh như hùng ưng chỉ còn lại một đôi cánh nhỏ trụi lông, cái đuôi khổng tước kiêu ngạo của anh cũng biến mất.

….

Tối hôm nay, Dịch Gia Di theo Phương Trấn Nhạc đi phỏng vấn vị hàng xóm thứ chín của Lưu Đại Hồng, trên đường trở về anh tiễn cô về nhà.

Ngồi trên ghế phụ lái, Dịch Gia Di chỉnh lại ghi chép, cuối cùng không nhịn được mà ngẩng đầu hỏi Phương Trấn Nhạc.

“Anh Nhạc, trước đây khi anh dẫn tổ B phá án, chuyện không từ thủ đoạn nhất mà anh đã từng làm là gì vậy?”

“Phá án à…” Phương Trấn Nhạc chớp mắt, lông mi bị đèn neon nhuộm màu hơi rung nhẹ, anh nhướng đôi mày kiếm, bị hồi ức của mình chọc cười, mở miệng bảo: “Làm lệnh xét nhà giả, bị madam mắng.

Còn có lén lút lẻn vào nhà nghi phạm tìm chứng cứ, kết quả cuối cùng chứng minh người đó không phải hung thủ, cũng may tôi không bị phát hiện, bằng không sẽ bị báo cáo lên bộ phận khiếu nại cảnh sát.

Vụ án lần trước còn dẫn các cô làm giả chứng cứ nhưng loại chuyện này tuyệt đối không thể bị phát hiện, cũng không thể bị khiếu nại. Bằng không nhẹ thì không còn súng phối, phạt tiền hoặc là cưỡng chế nghỉ phép, mà nặng thì cũng có khả năng sẽ bị thu hồi giấy phép hành nghề. Cô đừng học theo tôi, tôi có chừng mực.”

Dịch Gia Di buồn cười, thời kỳ thanh xuân đánh nhau ẩu đả thiếu niên nào mà chẳng cảm thấy mình đánh người có chừng mực.

Mỗi một đứa trẻ muốn chơi trò chơi đều sẽ đảm bảo với phụ huynh rằng mình nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học tập, nghe sao cứ cảm thấy lý do thoái thác của sir Phương chẳng khác vì mấy đứa trẻ nghịch ngợm đó vậy.

“Lúc còn trẻ tôi còn ngang ngược hơn, còn làm ra một vài chuyện, ví dụ như rất dễ nổi nóng với hung thủ, dùng sức giẫm vào chân hung thủ để trút giận này. Tôi nói tôi không cố tình, kết quả sau đó đi tới bệnh viện kiểm tra mới biết xương ngón chân của hung thủ đều bị tôi giẫm vỡ cả rồi, ha ha ha. Lúc đó thật sự không biết nặng nhẹ, nhưng hung thủ đó bắt các cô gái trẻ đi bán, sau này còn ngày một tệ hơn, các cô gái không nghe lời thì hở tí là đánh, còn định ép bọn họ vận chuyển ma túy. Bị bắt rồi còn nói mấy lời kỳ quái gì mà cả đời này của mình xứng đáng. Khi ấy cũng làm madam tức run người. Thật đáng hận.” Phương Trấn Nhạc kể xong lại cố gắng chứng minh bản thân không phải thành phần bạo lực vô duyên vô cớ, giải thích rất nghiêm túc.

“Khi ấy không bị phạt chứ?” Dịch Gia Di có hơi lo lắng hỏi.

Bình Luận (0)
Comment