Chương 400: Xin lỗi ông bác nhé 5
“Có chứ, phạt nghỉ một tuần, nếu không phải con người Khưu Tố San này cũng coi như trọng nghĩa khí, giúp tôi trình thư xin trước sau thì nói không chừng phải về làm cảnh sát mặc quân trang rồi.” Phương Trấn Nhạc lắc đầu cười khổ.
Dịch Gia Di tưởng tượng bộ dáng của madam vừa giúp sir Phương xin thư, tìm cấp trên làm báo cáo, vừa ngấm ngầm mắng sir Phương lại không nhịn được mà cười.
“Nhưng sau đó tôi cũng học khôn rồi.” Phương Trấn Nhạc nghiêm túc bảo.
“Sẽ không giẫm gãy ngón tay của hung thủ nữa chứ?” Dịch Gia Di chớp mắt.
“No no no, giẫm thì vẫn phải giẫm nhưng phải chú ý lực, không thể giẫm cho đến khi xương ngón chân gãy nghiêm trọng như thế. Hoặc là bất cẩn đụng một cái khiến đối phương đập đầu vào khung cửa, hoặc là bất cẩn giơ cánh tay huých vào sườn đối phương, cẩn thận trừng phạt thay chính nghĩa một phen.” Phương Trấn Nhạc quay đầu đối diện với đôi mắt trong veo sáng ngời của cô cảnh sát Dịch Gia Di, đột nhiên phát hiện ra mình đang nói cái quỷ gì thế này.
Đúng là định dạy hư đứa trẻ ngoan mà.
Anh vội sửa miệng: “Nhưng sau này đã không làm loại chuyện này nữa, trước đây là tính cách trẻ con, quá không hiểu chuyện.”
Dịch Gia Di mím môi, đôi mắt cong lại, rõ ràng đã đọc hiểu tâm trạng rối rắm phía sau lời nói của anh.
Xe Jeep dừng lại bên đường, Phương Trấn Nhạc còn muốn giải thích vài câu nhưng lại cảm thấy nói như vậy rõ ràng rất thừa thãi, bộ dáng cực kỳ lúng túng, cho nên anh dứt khoát tạm biệt cô, lẩm bẩm một câu “nói vớ vẩn thôi” rồi nhấn chân ga chạy vụt đi mất.
Trên đường trở về, Dịch Gia Di vẫn luôn suy nghĩ đến một vài vấn đề.
Khi đến tòa nhà nhà mình, cô không nhịn được mà bám lên quầy của ông bác quản lý, sau khi hỏi có thư của nhà bọn họ không rồi mới bắt đầu hình thức nói chuyện phiếm: “Bác Ngô, bác làm quản gia bao nhiêu năm rồi?”
“Cũng được bảy, tám năm rồi, trước đây làm bảo vệ nhưng bây giờ già rồi, không canh ở trạm gác được nữa nên ở đây nhận phát một ít thư với làm công việc đăng ký thôi.” Mỗi ngày bác Ngô đều ngồi đây xem tivi, đọc báo, có thể có một nữ hậu sinh tới nói chuyện với ông ta, lại còn là nữ thám tử thiện xạ được đăng lên báo, cũng lập tức hào hứng đổi giọng.
“Vậy bác làm lâu như vậy có từng gặp chuyện linh dị gì chưa?” Dịch Gia Di lại hỏi.
“Đương nhiên là có rồi, nhiều không đếm xuể ấy chứ, làm cái nghề này của chúng tôi tiếp xúc với quá nhiều người, nhiều tầng, cũng sẽ gặp một vài hung trạch, hung địa, hoặc là chuyện linh dị chứ. Bản thân tôi cũng đã từng chính tai nghe mắt thấy một cô gái nạo thai tự sát, nửa đêm tìm con ở cầu thang… khóc thảm lắm.” Bác Ngô thề thốt bảo.
Dịch Gia Di nghiêm túc gật đầu, trông có vẻ rất tin nhưng trong lòng lại nghĩ: Phần lớn là tiếng gió trong hành lang đi.
“Vậy bác không sợ sao ạ? Có từng bị sợ phát bệnh chưa?” Dịch Gia Di có hơi lo lắng hỏi.
“Sao mà có chứ? Nếu sợ loại chuyện này thì không làm cái nghề này nữa. Năm nào chúng tôi thắp nhang cũng sẽ tế bái mấy cô hồn dã quỷ này, làm gì cũng có luật lệ, mọi người sống chung ở thế giới này, cô đi đường dương quan của cô, tôi đi cầu độc mộc của tôi, không ai quấy rầy ai.” Bác Ngô nói xong lại phổ cập cho Dịch Gia Di rất nhiều kiến thức huyền học mà những người làm quản lý và bảo vệ như bọn họ sẽ làm.
Ông ta thậm chí còn xuống khỏi ghế ngồi của mình, lấy một lá bùa bị ép dẹp ra.
Lại nói chuyện với bác Ngô một lúc, Dịch Gia Di mới yên tâm, quay người đi thang máy về nhà, cô lặng lẽ hạ quyết tâm.
…
Nửa đêm, sau khi toàn bộ người nhà họ Dịch đều đã ngủ say, Dịch Gia Di lặng lẽ chui ra khỏi ổ chăn, rón rén nhẹ nhàng bọc kín mình lại.
Cô ra khỏi cửa, xuống tầng, lặng lẽ đi ra từ cửa sau, băng qua ba con đường tới một buồng điện thoại không bắt mắt, sau đó nhấn số điện thoại của quầy quản lý mà mình đã thuận tiện ghi lại khi tới nhà đôi vợ chồng bị giết vào vài ngày trước.
Sau khi tiếng chuông vang tám tiếng mới có người chậm rãi nhấc máy.
Đầu dây bên kia truyền tới một tiếng khá khàn: “Alo.”
Dịch Gia Di cắn môi, cũng không mở miệng nói chuyện.
Thẳng đến khi đối phương lại đặt câu hỏi nghi ngờ, Dịch Gia Di mới vừa xin lỗi trong đầu vừa đè thấp giọng nói, lặng lẽ bảo: “Giúp tôi với…”