Chương 401: Có phải bà Phương không
“Cô là ai thế?” Giọng điệu của ông bác chợt chuyển nhanh, cả người lập tức tỉnh táo.
“…” Dịch Gia Di lặng lẽ đếm sáu số trong lòng, trước khi đối phương hao hết kiên nhẫn nhẫn, lại yếu ớt nói: “Giúp tôi…”
“Đừng nói đùa nữa, cô là ai?” Giọng nói của ông bác dần trở nên nghiêm khắc.
“… Giúp tôi… căn hộ A, tầng bốn… giúp tôi…” Giọng nói của Dịch Gia Di đè rất thấp, vừa phải xác nhận đối phương nghe được rõ ràng, vừa phải thả chậm tốc độ nói, thật sự không dễ gì.
“Cái gì, bà Phương ở tầng bốn sao? Chuyện gì thế bà Phương?” Giọng của ông bác hơi run lên.
Dịch Gia Di xác định thời cơ chín muồi, cụp một tiếng ngắt máy.
Phản ứng sau khi làm chuyện xấu rất kịch liệt, tim cô đập như trống, mặt đỏ tai hồng.
Cô vỗ miệng, liếc mắt nhìn chiếc điện thoại công cộng rồi móc khăn giấy lau sạch dấu vân tay bên trên, lại cảm thấy mình làm điều thừa thãi mà gãi đầu, quay người chạy đi.
Sau khi một đường chuồn về nhà, thẳng đến khi nằm lên giường rất lâu, nhịp tim mới dần hồi phục như cũ.
Cô thở dài một hơi, hai tay chắp lại, lặng lẽ cầu nguyện.
…
Ngày hôm sau, Dịch Gia Di như đứng đống lửa như ngồi đống than suốt cả một ngày mà vẫn chưa đợi điện thoại của ông bác báo cảnh sát.
Buổi tối cô lén lút chạy tới Phúc Ái Thôn, từ xa quan sát thấy toàn bộ mọi thứ ở tòa 6 vẫn như thường, ông bác vẫn ngồi sau quầy xem tivi đen trắng của ông ta như cũ, thậm chí bên tay còn thêm một đĩa lạc.
Cô chán nản quay về nhà, đợi đến nửa đêm cùng một thời gian, không thể không bọc kín cả người, chạy đến bốt điện thoại xa hơn một chút, sau khi đeo găng tay len vào mới cầm điện thoại, quay số gọi điện.
Điện thoại lại vang rất lâu mới có người nhận máy, lần này tiếng ông bác ‘alo” mang theo vài phần run rẩy và hỏi dò, rõ ràng ông ta đã đoán ra được là ai gọi tới.
Dịch Gia Di lại lặng lẽ đếm giây, đếm đến sáu mới mở miệng, vẫn buồn bã nói một câu: “Giúp tôi… giúp tôi với…”
“Có phải bà Phương không? Ban ngày tôi tới gõ cửa nhà bà nhưng bà cũng không mở cửa, bên trong chẳng có tiếng gì cả. Mấy ngày liền không thấy bà với ông Ohương đâu, có phải đã xảy ra chuyện rồi không? Có chuyện gì thế? Bà đừng dọa tôi…” Ông bác dường như nghẹn tâm sự cả một ngày, sau khi nhận máy lập tức ra sức phun ra.
Dịch Gia Di cũng không trả lời, vẫn chỉ đè thấp giọng nói, u ám đáp một câu: “… Căn hộ A, tầng bốn…”
“… Giúp tôi… giúp… giúp… tôi….”
…
Sáng ngày thứ tư, căn cứ theo thông tin của người chỉ điểm, Phương Trấn Nhạc bắt được tên trộm đã trộm ví tiền của Lưu Đại Hồng.
Các thám tử tổ trọng án B đã kẹt tiến độ vài ngày rồi, nghẹn đến mức trong lồng ngực toàn lửa giận, tất cả đồng loạt ra ngoài bắt tên cướp về cục cảnh sát.
“Tôi trộm có chút tiền thôi mà sir, cần gì phải chơi lớn thế?” Tên trộm bị áp giải vào trong nhà lao sắt còn đang nói kháy.
Tiền trong ví tiền đều đã bị tiêu sạch, ví phát hiện được trong thùng rác tại chỗ tên trộm ở, khi đưa đến bộ phận giám định, trên ví tiền đã có rất nhiều dấu vân tay.
So sánh đối chiếu với kho vân tay hiện có ở cục cảnh sát, ngoại trừ dấu vân tay của nạn nhân Lưu Đại Hồng ra thì còn có ba dấu vân tay nữa đối chiếu thành công, lần lượt là của tên trộm bị bắt và hai tên du côn khác.
Nhưng vừa hỏi, ngoại trừ tên trộm đã trộm ví tiền từ trong túi của Lưu Đại Hồng ra thì hai người khác đều là phát hiện được ví tiền ở chỗ ở của tên trộm, nhặt lên xem bên trong có tiền hay không mà thôi.
Trong ví tiền chỉ có một tờ hóa đơn nhỏ của cửa hàng tiện lợi, một chiếc thẻ và một chứng minh nhân dân, vừa không có ảnh chụp vừa không có manh mối mới.
Tam Phúc bức bối trong lòng, thở ra một hơi thật dài, ngẩng đầu nhìn trần nhà, rất lâu mới bình ổn được cảm xúc, anh ta nói lời cảm ơn với các đồng nghiệp ở bộ phận giám định rồi quay người về văn phòng tổ B.
Kết quả vừa mới về văn phòng tổ B đã thấy các thành viên tổ A sải bước lao nhanh ra khỏi văn phòng tổ A.
“Có chuyện gì thế sir Du?” Tam Phúc quay đầu hỏi.
“Phúc Ái Thôn xảy ra án diệt môn, hai vợ chồng đều chết trong nhà, người báo án nói khu cộng đồng có ma quỷ lộng hành, đúng là xúi quẩy, vừa mới kết thúc một vụ án lại lòi ra thêm một nhiệm vụ mới.” Du Triệu Hoa phất tay, vẻ mặt không vui.