Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 402 - Chương 402 - Án Thi Thể Ngồi Tổ B, Quỷ Gọi Điện Tổ A 1

Chương 402 - Án thi thể ngồi tổ B, quỷ gọi điện tổ A 1
Chương 402 - Án thi thể ngồi tổ B, quỷ gọi điện tổ A 1

Chương 402: Án thi thể ngồi tổ B, quỷ gọi điện tổ A 1

Dịch Gia Di nghe thấy bốn chữ “ma quỷ lộng hành” mà giật bắn mình khỏi ghế ngồi, cô bám vào khung cửa xác nhận với bóng lưng của Du Triệu Hoa: “Là ma quỷ lộng hành sao?”

“Là ma quỷ lộng hành đó! Cô hào hứng như thế làm gì?” Du Triệu Hoa quay đầu làm mặt quỷ với Dịch Gia Di, trêu chọc: “Có muốn tới tổ A không? Có vụ án linh dị, chuyện lạ đô thị cho cô, có kích thích không hả?”

Dịch Gia Di đảo mắt, vội xua tay nói: “Ở tổ B rất tốt, sir Du, chúc các anh mã đáo thành công! Phá án ngay tại chỗ!”

“Cảm ơn, nhờ lời tốt lành của cô, cô gái xinh đẹp.” Du Triệu Hoa phất tay, biến mất ở ngã rẽ hành lang một cách tiêu sái.

Dịch Gia Di quay đầu, dựa vào khung cửa nhếch khóe môi.

Tốt quá rồi, sir Du sẽ đi theo làm tùy tùng cho tổ B bọn họ.

Án diệt môn ở Phúc Ái Thôn nhất định là căn hộ A, tầng bốn, tòa 6 đó rồi, cũng sẽ không xảy ra thêm một vụ án diệt môn ở Phúc Ái Thôn nữa đi.

Chắc chắn là ông bác đã báo án, sau này phải lén lút gửi chút đồ bổ cho ông bác đó mới được.

Chú Cửu đang đối chiếu tài liệu và đơn xét nghiệm ngẩng đầu xoay cổ, thấy Dịch Gia Di đang nghiêng đầu cười trộm, nghĩ đến vừa rồi nữ hậu sinh nghe được bốn chữ “ma quỷ lộng hành” mà hào hứng hơn hẳn, ông ta lập tức nghĩ nhiều.

Trước đây cứ cảm thấy Dịch Gia Di rất tà, bây giờ xem ra không phải cô thật sự liên quan đến mấy thứ quỷ thần đó chứ?

“Sao trông lại như có chuyện vui thế kia? Về làm việc đi.” Chú Cửu vừa đấm vai mình vừa bảo cô.

Dịch Gia Di cười hì hì, đi qua nhận văn kiện trong tay chú Cửu đặt lên bàn, sau đó đi đến phía sau ông ta, siết nắm tay nhỏ đấm một tràng lên lưng ông ta.

Đấm đến mức chú Cửu kêu oai oái, bảo cô đừng dừng lại.

Đợi Dịch Gia Di đấm đến xót cả cánh tay mà rút tay về, chú Cửu lập tức lấy hai tờ một trăm tệ trong túi ra, cầm giấy báo bọc lại rồi trở tay nhét vào tay Dịch Gia Di: “Nữ hậu sinh, lì xì cho cô.”

“Ha ha, không cần đâu chú Cửu.” Tâm trạng của Dịch Gia Di tốt, quay người bước đi nhẹ nhàng nhanh nhẹn về chỗ ngồi.

Một lần này cô cũng không còn bức bối nữa, cũng không cần thương đám người chú Cửu vất vả làm việc cực nhọc.

Ngay cả khi đọc các phiếu xét nghiệm, báo cáo và tài liệu về tiến trình của vụ án cũng cảm thấy bình tĩnh thoải mái hơn, có thể tập trung chú ý vào việc nghiên cứu làm thế nào để sàng lọc mức độ ưu tiên của các manh mối đã điều tra được, làm thế nào tìm được phương hướng mới trong các phân tích chi tiết về manh mối từ các đơn xét nghiệm.

Qua một lúc, chú Cửu rót một ly hồng trà nóng cho cô.

Dịch Gia Di lập tức uống một hớp, lập tức hạnh phúc đến híp cả mắt, gió lạnh thổi bên ngoài phòng nhưng cô lại có thể ngồi trong căn phòng ấm áp uống hồng trà mà chú Cửu mới pha, cảm giác hạnh phúc lại ập tới.

“Bệnh cảm của chú Cửu hình như tốt lên nhiều rồi.” Sau khi Dịch Gia Di nói “cảm ơn” xong lại quan tâm đến sức khỏe của chú Cửu.

“Người già mà, các cô đều không sao, chỉ có mình tôi là nhiễm gió lạnh, nhưng cũng may bộ xương cốt này vẫn chưa hỏng quá mức, uống hai liều thuốc vào bụng, ngủ một giấc đã khá lên bảy, tám phần rồi.” Chú Cửu vỗ ngực, lại ngồi về tiếp tục đọc văn kiện.

Dịch Gia Di quay đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lá trên cái cây vẹo cổ đã rụng gần hết, hóa ra cho dù là Hương Giang có vị trí địa lý lệch về phía nam như vậy thì lá cây vẫn sẽ rụng, cuối thu vẫn sẽ có khí lạnh.

Đáng tiếc mùa đông không có tuyết, bằng không ở thành phố này nhất định sẽ sinh ra càng nhiều chuyện xưa thu vị và khác biệt hơn.

Đối diện với một chiếc lá cây bị gió thổi rụng, la đà khiêu vũ trong không khí, Dịch Gia Di hơi cầu nguyện: Mong sir Du về nhanh giùm cái, giúp vụ án của tổ B mau chóng phá xong.

Nhóm người Du Triệu Hoa hùng hổ chạy đến hiện trường hung án ở tòa 6, Phúc Ái Thôn.

Bên ngoài tòa nhà đã căng dây cảnh báo, nhà bị diệt môn là căn hộ A ở tầng bốn.

Sau khi Du Triệu Hoa có được thông tin đầu tiên từ chỗ cảnh sát mặc quân trang đã trực tiếp đi thẳng vào thang máy, chuẩn bị lên tầng.

Trên đường nhìn thấy bác quản lý canh cửa đang bị bảy, tám phóng viên vây quanh, các phóng viên đều giơ micro của mình, mỗi người thở ra một câu “bác ơi” “bác à,” gọi còn thân hơn cả gọi trưởng bối nhà mình, khiến cho ông bác đó như trăng được chúng sao vây quanh, càng hưng trí hơn, vì thế kể lại quá trình mình báo án càng khoa trương hơn, cũng càng chi tiết hơn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment