Chương 424: Đại não của tổ mới 6
Gary và Lưu Gia Minh lập tức nhận nhiệm vụ, quay người đi ra khỏi cửa làm việc.
Phương Trấn Nhạc gật đầu, sắp xếp cho Tam Phúc đi điều tra thủ tục sang tên ở đơn vị mà Lưu Phú Cường ở, còn mình thì đi điều tra chuyện sau vụ án cũ của chú Cửu năm đó, chuẩn bị chạy thẳng tới nhà tù hẹn gặp người xưa có khả năng đã từng giao thiệp với Tế Minh trong vụ án.
Dịch Gia Di ôm sổ ghi chép của mình, hít một hơi thật sâu, mặc áo khoác lên, ra cửa chạy thẳng tới khu cộng đồng Bách Sĩ Nạp, bắt đầu phỏng vấn toàn bộ bệnh viện nhỏ và phòng khám ở gần đó.
…
Các thám tử chạy đôn chạy đáo làm việc ở bên ngoài, gần tới giờ cơm trưa cũng không có cách nào khác, chỉ đành giải quyết qua loa một bữa này ở bên ngoài, có thể lấp đầy cái bụng là được.
Dịch Gia Di cũng không ngoại lệ, đã chạy đến bệnh viện lớn nhưng không tìm được bệnh án và ghi chép khám bệnh của người bệnh tên Lưu Phú Cường này, chỉ đành gạch tên bệnh viện này rồi lại chạy tới nơi khác.
Khi chạy tới bệnh viện thứ ba thì đói bụng, chỉ đành tìm đồ ăn trong ngõ nhỏ đối diện với bệnh viện.
Đi vào ngõ nhìn thấy quầy bán bánh quế trứng đầu tiên, gặp nhau chính là duyên phận, Dịch Gia Di quả quyết mua một cái.
Khi đứng đợi lại thuận tiện quan tâm chuyện làm ăn của quầy Takoyaki bên cạnh.
Chất lỏng đặc màu vàng sữa rót vào trong khôn, sau khi ấn xuống chính là đợi chờ.
Đứng ở một bên gian hàng, gió thổi mùi thơm của bánh quế trứng và hương thơm của trứng gà cùng bột được nướng phả tới trước mặt, thoang thoảng một mùi ngọt ngào khiến người ta ứa nước miếng.
Tại một quầy hàng khác ở bên cạnh, Takoyaki được cuộn thành những viên tròn hoàn hảo, từng viên một được gẩy ra đặt trong hộp giấy, sau khi rắc cá ngừ khô bào lên, nó sẽ bắt đầu uốn người nhảy múa khiến cho hơi nóng của Takoyaki trở nên như có hình.
Dịch Gia Di nhận Takoyaki, lập tức cắm một viên cho vào miệng, nước sốt mù tạt ngọt và cá ngừ khô bào lẫn với nhau bị nhai chung, nóng đến mức khiến người xuýt xoa bật cười, nhưng cứ cố tình ngoài xốp trong mềm, thơm mềm vừa vặn, ngon đến mức khiến người hoàn toàn không dừng lại được.
Chỉ là hơi nóng một chút mà thôi, đối với người hưởng thụ món ngon mà nói thì nó hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Nhai được bốn viên Takoyaki thì bánh quế trứng cũng ra lò, chủ quán đặt bánh vào trong hộp giấy cứng rồi đưa cho Dịch Gia Di, vừa cầm trong tay đã cảm giác giống như nhận được máy sưởi cầm tay, vừa nóng hổi vừa thơm phưng phức.
Cắn một miếng cảm giác giòn và thơm, lại nhai tiếp mới cảm thấy mềm dẻo, hương vị tuyệt vời, càng khỏi cần nhắc đến vị ngọt và thơm mang tới từ hỗn hợp bột và trứng gà tỏa ra hơi nóng đó.
Lại đi trong ngõ nhỏ cuối mùa thu có gió nhẹ hiu hiu thổi, chỉ nếm hai món ăn vặt thôi đã cảm thấy tinh thần và cơ thể đều no đủ, thật ra con người chính là một sinh vật dễ dàng cảm thấy hạnh phúc biết bao.
Bánh quế trứng và Takoyaki vào bụng, cái lạnh se sắt cuối mùa thu cũng vơi đi, bụng đói cũng được xoa dịu.
Lại gặp một tiệm đồ ngọt làm trứng hấp sữa, Dịch Gia Di không hề do dự mà đi vào, ngồi chen chúc lưng áp lưng với những vị khách khác cũng không quan tâm, hai tay cầm trứng hấp mà chủ quán đưa tới trước mặt, nhìn miếng trứng hấp siêu mềm nhún nhảy gợi cảm khi chiếc bát đặt xuống bàn đã cảm thấy thèm ăn vô cùng rồi.
Sáng bóng trơn mịn mang theo hương trứng ấm, còn thấp thoáng tỏa ra mùi hạnh nhân nhẹ…
Dịch Gia Di vuốt cằm, đặc biệt chọn một cái thìa sứ trong chén nhỏ đựng thìa trên bàn để phối hợp với màu trắng ấm áp của bát trứng hấp nước cốt hạnh này.
Cô múc một thìa to, thổi qua rồi đưa vào miệng, nhấm nhám thật cẩn thận, sự tươi mới và thơm ngon của trứng hấp ở vị đầu và vị đắng nhẹ thanh thanh của nước cốt hạnh ở vị sau, khiến cho bát trứng hấp này ăn vào vừa có cảm giác thỏa mãn vừa không cảm thấy ngấy.
Ăn sạch một bát này, Dịch Gia Di lại đứng dậy đi thử một quán khác.
Nói là tùy tiện ăn một bữa lấp đầy bụng sau giờ làm việc, nhưng lại bất tri bất giác vượt quá tiêu chuẩn.
Sau khi qua ba, bốn cửa hàng, lại nhìn thấy có người đang xếp hàng ăn bánh bao xá xíu và há cảo nhân tôm bốc khói nghi ngút trời… Tuy rằng Dịch Gia Di thèm đến chảy nước miếng nhưng cũng không dám ăn thêm nữa.
Bụng no quá rồi, căng da bụng chùng da mắt.
Toàn bộ người muốn học đều biết trước khi chuẩn bị học không thể ăn quá nhiều vì sẽ gây buồn ngủ, không có lợi cho công việc hoạt động trí não.
Để duy trì trạng thái tinh thần của mình, Dịch Gia Di chỉ đành nhịn đau quay người, rời khỏi con ngõ nhỏ này.
Cô lấy sổ ghi chép ra, lại chạy tới một bệnh viện tiếp theo.