Chương 425: Chia binh làm hai ngả 1
Buổi chiều hôm ấy, Dịch Gia Di đi toàn bộ các bệnh viện lớn nhỏ và phòng khám có treo biển ở gần Bách Sĩ Nạp hỏi chuyện liên quan đến bệnh nhân Lưu Phú Cường này, khi các bác sĩ và y tá đáp lời, cô cũng nghiêm túc quan sát gương mặt của những người này để xác nhận đối phương có vẻ mặt kỳ lạ không, không phải đang nói dối và giấu diếm.
Đi đến tận giờ cơm tối, cuối cùng cô cũng đã ghi xong toàn bộ đăng ký trên quyển sổ.
Không có bệnh nhân Lưu Phú Cường này, không có hồ sơ bệnh án của ông ta.
Một người rõ ràng bệnh tình rất nặng nhưng lại chưa bao giờ từng đi khám bệnh?
Ông ta mặc kệ, muốn tự sát chậm hay sao?
Không có khả năng, bệnh tim mạch vành không uống thuốc trợ tim, bệnh lâu như vậy còn sống được sao?
Bb-call kêu điên cuồng, gửi tới tin nhắn [Gặp ở Dịch Ký], vì thế Dịch Gia Di cúi đầu chán nản ngồi trên xe buýt, lắc lư chòng chành từ Hồng Khám về đến Thâm Thủy Phụ.
Đi qua tuyến đường mà xe buýt hai tầng trong vụ án thi thể ngồi đã băng qua thành phố, cuối cùng cô cũng đến đường Ivy.
Từ lúc Đinh Bảo Thụ học làm cái loại trà sữa với Gia Như, cậu bé cứ đến giờ tan học là sẽ tiếp nhận công việc pha chế trà sữa ở Dịch Ký. Dưới chân thiếu niên nhỏ giẫm một cái ghế, đứng phía sau quầy giống như một đại nhân nhỏ nghiêm túc làm việc, ngược lại cũng có vài phần thuyết phục.
Bởi vì anh cả Dịch sẽ tính thêm phần trăm vào mỗi một cốc trà sữa của Tiểu Bảo Thụ, tuy rằng con số không cao nhưng cũng trở thành con đường làm giàu mới nhất cho Đinh Bảo Thụ. Mỗi ngày cậu bé đều chiêu mộ binh sĩ, tuyên truyền về sự đa dạng của các loại trà sữa và món ngon ở Dịch Ký với các bạn học, bản thân cũng lấy sách bài tập ra vẽ tranh quảng cáo tuyên truyền, còn vẽ tranh trà sữa trong tiết thủ công và tiết vẽ rồi dán lên áp phích hình vẽ kèm văn tự.
Vì không có tiền in ấn nên cậu bé đã tự mình làm từng bức một, sau đó dán lên cột điện ở cổng vườn hoa, dán lên bức tường mà mọi người tập trung đông đúc…
Tuy rằng phương pháp rất ngốc nhưng cũng có hiệu quả, khi Dịch Gia Di đi đến cửa Dịch Ký đã nhìn thấy con đường trà sữa lại có người xếp hàng dài.
Mọi người đều chọn trà sữa Ô long cốt dừa nóng hổi vào ngày trời mưa dầm. Hôm nay công việc không thuận lợi muốn vui vẻ một chút sẽ chọn trà sữa oreo cake cream ngọt một chút. Muốn uống trà sữa mà no vậy cứ điên cuồng chọn topping sau khi chọn trà sữa như kem sữa, đậu đỏ, oreo vụn, thạch dừa, mochi, đậu xanh, khoai dẻo gì đó… mỗi thứ một phần, làm thành cháo ngược lại quả thật có thể chắc dạ.
Mỗi khi Đinh Bảo Thụ bán được một cốc trà sữa, đưa cho khách đều sẽ lớn tiếng báo tên trà sữa.
“Một cốc trà sữa Ô long bạch đào thêm kem sữa.”
“Một cốc sữa tươi Ô long quế hoa!”
“Một cốc dương chi cam lộ thêm xoài!”
“Một cốc trà sữa macchiato thêm kem nhạt!”
Dịch Gia Di bước vào nhà chính của Dịch Ký nghe giọng thiếu niên ngân dài của Đinh Bảo Thụ, chẳng hiểu sao lại có thêm chút khẩu vị.
Tiểu tử này đại khái trời sinh để làm nghề này mà, cũng quá thông minh. Cách báo tên món này thật sự khiến cho người nghe muốn nếm thử một chút.
“Thập Nhất, qua đây, giữ một chỗ cho cô rồi.” Tam Phúc giơ cánh tay lên gọi, trực tiếp sờ chỗ ngồi bên cạnh mình, giống như Dịch Gia Di là một trận gió, anh ta sờ như vậy, cô sẽ cùng với không khí trôi đến đó vậy.
Ngồi giữa Tam Phúc và Phương Trấn Nhạc, phát hiện món ăn đều đã được gọi một bàn, bụng lập tức vang òng ọc, hóa ra đã đói từ lâu rồi.
Nhất thời mọi người không lo nói đến vụ án nữa mà chỉ vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Thẳng đến khi tất cả đều đã ăn no mới có người lộ ra bộ dáng nôn nóng muốn làm báo cáo nhiệm vụ.
“Cảm giác tồn tại của bảo vệ Lưu Phú Cường rất yếu, cư dân ở khu cộng đồng Bách Sĩ Nạp có rất ít ấn tượng về ông ta, tôi ăn cơm xong lại đi hỏi tiếp.”
“Sir Hứa lại trở về nghiêm túc lật sách liên quan đến bệnh tim mạch vành, còn gọi điện cho chuyên gia của bệnh viện hỏi thăm, giải phẫu học cho thấy khoa học chỉ có thể cho biết nguyên nhân cái chết, chứ thật sự không có cách nào giúp chứng minh thứ tự hành động đã xuất hiện trước khi chết. Sau bữa cơm, tôi sẽ cùng Gary tới hỏi thăm hàng xóm ở Bách Sĩ Nạp vậy.”
Mọi người thấp giọng báo cáo trao đổi đơn giản, chán nản vì mình không thể có được tin tức tốt đồng thời lại mong đợi người khác có thể có tin tức tốt.