Chương 427: Chia binh làm hai ngả 3
Ngày thường các thám tử cũng không tiếp xúc được với những nơi này, cho dù trước đó từng tiếp xúc với người ở phòng khám ngầm nhưng dù sao thói quen sinh hoạt của mình và vòng quen biết cũng không chồng lên nhau, cho nên nhất thời cũng không nghĩ đến.
Đến khi Đinh Bảo Thụ nói ra, mọi người mới đồng loạt nhớ đến, không sai không sai, là có nơi như thế thật.
Dịch Gia Di có được manh mối mới, lập tức về nhà thay bộ quần áo cũ nhất, đeo khẩu trang lên, mua một cặp kính không độ ở quán ven đường ngõ nhỏ, lại chỉnh trang bản thân trông sao cho thật kỳ quái, sau đó quay người ngồi lên xe buýt, lại lắc lư chòng chành trở về Bách Sĩ Nạp, Hồng Khám.
Khoảng thời gian này xung quanh khu cộng đồng phần lớn đều là người đi dạo sau bữa cơm, Dịch Gia Di vừa ho sù sụ vừa quan sát mấy người này, tìm kiếm thị dân tầng lớp thấp có thể cung cấp manh mối cho mình.
Cứ dạo như thế nửa tiếng, ngồi bên lề đường ngoài cửa sau tiểu khu Bách Sĩ Nạp ho khan, Dịch Gia Di cuối cùng mới hỏi thăm được từ miệng một bà dì quét dọn đường phố về phòng khám ngầm duy nhất ở gần Bách Sĩ Nạp.
Sau khi lấy được địa chỉ, cô lập tức chạy tới đó ngay.
Phòng khám này nằm ở khu nhà cũ trong con hẻm phía sau khu cộng đồng Bách Sĩ Nạp, trong khu nhà cũ được xây chen chúc không hề có một tí tính quy hoạch nào, không có khách sạn bốn tầng có thang máy, vòng qua các loại tạp vật bày bừa và đồ cũ trên cầu thang, cửa sổ mở ra rỉ sắt và mùi nấm mốc, cuối cùng cũng tới được một phòng khám ngầm nằm ở tầng ba.
Người tới mở cửa là một người phụ nữ trung niên, vừa không mặc áo blouse trắng vừa không đeo khẩu trang, thoạt nhìn chỉ là một người phụ nữ gia đình bình thường, không có gì kỳ lạ.
Sau khi Dịch Gia Di được đón vào cửa lập tức xếp hàng ngồi trên cái ghế sô pha cũ đến thủng lỗ và sờn lông, trong khoảng thời gian này, cô là một trong hai người bệnh duy nhất ở đây.
Sau vài phút chịu đựng lò xo của ghế sô pha chọc vào mông, một người bệnh khác cuối cùng cũng mua được thuốc giá rẻ và rời đi, đến phiên Dịch Gia Di bị gọi vào căn phòng nhỏ khám bệnh.
Bác sĩ là một ông bác có bộ râu hoa râm, tuy rằng không có tư cách hành nghề y nhưng lại rất có phong thái của bác sĩ, ông ta đại khái có quan hệ cha và con gái với người phụ nữ trung niên đón khách ở cửa, hai người tương tác và ngầm ăn ý vô cùng, hiệu suất cũng rất cao.
Dịch Gia Di nói dối mình không trả được tiền khám bệnh, không giơ cánh tay ra cho bác sĩ già chẩn mạch mà chỉ đưa ra yêu cầu mua ít thuốc giảm đau và thuốc cảm mạo.
Bác sĩ già cũng không cưỡng cầu, hỏi tình trạng bệnh, đăng ký họ tên, ngày tháng năm sinh của cô, còn có thời gian khám bệnh hôm nay và triệu chứng bệnh mà cô cung cấp rồi kê đơn cho cô.
Dịch Gia Di nhìn bác sĩ già nhét hồ sơ bệnh án giả của cô vào trong thùng giấy, trong đầu dâng lên một tia hy vọng.
Cầm được thuốc không có ngày tháng sản xuất và toa thuốc mà ông bác tự tay viết ra, khi tay “bác sĩ Mông Cổ” không có giấy phép hành nghề y này định đi về phòng, cô đứng dậy đi đến bên tủ bày hàng, móc thẻ cảnh sát của mình ra hướng về phía người phụ nữ trung niên đón khách.
Người phụ nữ bị dọa sợ nhưng thấy Dịch Gia Di chỉ có một mình, vậy mà vẫn nhìn chằm chằm vào thuốc và toa thuốc làm vật chứng trong tay Dịch Gia Di, bà ta vòng qua quầy hàng, sinh ra suy nghĩ cưỡng chế giành lại vật chứng.
Dịch Gia Di lùi lại một bước, sau lưng đè lên ván cửa, đứng ở vị trí có lợi có thể tiến, có thể công, lùi, có thể chạy, cô soạt một cái kéo áo khoác ngoài ra, gương mặt lạnh lùng, tay phải đè lên bao súng bên hông.
Động tác của cô giống như mãnh hổ gặp địch nhe răng nanh, trong nháy mắt đã nổi lên tác dụng trấn nhiếp kẻ địch.
Cô không hề rút súng, tay trái đặt lên bàn, cả người trông có vẻ như đã định sẵn mọi việc trong lòng. Nhưng người phụ nữ trung niên đã nhận ra rõ ràng, chỉ cần Dịch Gia Di muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể rút súng ra bắn chết người.
Cho dù sức bạn có lớn vô biên, sở hữu chiến lực một địch mười nhưng ở trước mặt họng súng cũng chỉ có thể giơ tay chịu trói.
Người phụ nữ trung niên dừng bước chân, quay đầu liếc mắt nhìn ông bác “bác sĩ Mông Cổ” đang đi ra khỏi phòng nhỏ, bắt đầu do dự có nên gào khóc cầu cứu hay không.