Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 428 - Chương 428 - Chia Binh Làm Hai Ngả 4

Chương 428 - Chia binh làm hai ngả 4
Chương 428 - Chia binh làm hai ngả 4

Chương 428: Chia binh làm hai ngả 4

Dịch Gia Di đúng lúc nói: “Tôi không tới tra xét phòng khám của cô, tôi chỉ muốn điều tra hồ sơ bệnh án của một người, điều tra xong tôi sẽ đi.”

Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di, hai người giằng co chừng mấy giây, bà ta mới lên tiếng hỏi: “Hồ sơ bệnh án gì, madam?”

Dịch Gia Di nở nụ cười, cố hết sức để ngôn ngữ cơ thể của mình trông thoải mái và tiêu sái, cũng cố gắng bình tĩnh mở miệng: “Hồ sơ bệnh án của Lưu Phú Cường - bảo vệ khu cộng đồng Bách Sĩ Nạp, tôi muốn tất cả.”

Vốn tưởng ông bác sẽ đi tìm một chút mới biết có người tên Lưu Phú Cường này hay không, nhưng không ngờ ông ta chẳng cần nghĩ ngợi đã đáp: “Madam, cô tới chậm rồi, hồ sơ bệnh án của Lưu Phú Cường đã bị vợ ông ta lấy đi từ hôm qua rồi.”

Dịch Gia Di nhíu mày, đấm nhẹ lên bàn với vẻ thất vọng.

“Mdam, chúng tôi chỉ giúp người nghèo khám bệnh, cũng chưa từng làm ra chuyện gì cả, ông cụ nhà tôi rất lương thiện, mọi người đều gọi ông ấy là ‘lão thần y,’ hãy chừa đường sống cho mọi người đi.” Người phụ nữ trung niên đứng bên quầy hàng, bất đắc dĩ cầu xin.

Dịch Gia Di hơi dịch chân, cơ thể nghiêng về phía cửa, sau đó tròng mắt đảo như bi, đột nhiên híp lại.

Nếu mấy nơi như phòng khám ngầm này đã giữ lại hồ sơ bệnh án vậy chứng tỏ ông ta có lý do để làm như vậy. Lỡ như bệnh nhân bệnh chết hay uống lộn thuốc mà chết, tới cửa làm ầm thì phải làm sao? Vốn không có giấy phép hành nghề đã rất bị động rồi, nếu lại không giữ lại hồ sơ bệnh án làm chứng cứ vậy chẳng phải sẽ tùy tiện bị người bắt vạ hay sao?

Lưu Phú Cường rõ ràng đã chết, bây giờ vấn đề lớn nhất chính là tìm kiếm nguyên nhân cái chết của ông ta.

Phòng khám này làm chuyện như thế, lẽ nào không sợ người nhà nạn nhân tới gây sự? Vợ người ta tới đòi hồ sơ bệnh án, nói đưa là đưa? Vậy nếu vợ nạn nhân quay người cắn ngược lại một miếng, nói “lão thần y” kê nhầm thuốc hại chết người, vậy chẳng phải “lão thần y” sẽ rất bị động hay sao?

Càng là người làm công việc bất minh này càng sở hữu ý thức tự bảo vệ mình cực lớn.

Dịch Gia Di không tin “lão thần y” đã giao trả hồ sơ bệnh án, cô quay đầu, ánh mắt tuần tra giữa người phụ nữ trung niên và “lão thần y,” nhớ đến lời mà sir Phương đã nói trước khi cô ra khỏi cửa: “Khi nên moi tiền thì moi tiền, chi phí phá án, nuôi người chỉ điểm, cục cảnh sát đều sẽ chi trả.”

Cô mím môi, tay phải đang đè lên khẩu súng di chuyển nhét vào trong túi quần, sau đó móc ra vài tờ tiền giá trị lớn rồi vỗ lên bàn, tiếp đó mở miệng nói: “Tôi muốn toàn bộ hồ sơ bệnh án của Lưu Phú Cường.”

Nói xong lại móc một tờ cuối cùng trong túi ra, đập một cái lên bàn.

Khi đẩy tờ tiền về phía người phụ nữ trung niên, ngón tay cô ấn lên tiền, chậm rãi nói tiếp: “Hoặc tôi xin được lệnh xét nhà, dẫn đội tới đây điều tra, dùng một thủ đoạn khác lấy được hồ sơ bệnh án của Lưu Phú Cường, hoặc… bây giờ tôi báo cảnh sát, mời cảnh sát tới đây điều tra tính hợp pháp của phòng khám này, cô chọn đi.”

“…” Đôi mày màu xám trắng của “lão thần y” che đi đôi mắt đã hơi đục ngầu, ông ta khẽ thở dài một tiếng, quay người đi vào phòng.

Sau vài phút, Dịch Gia Di đã cầm được toàn bộ hồ sơ bệnh án và ghi chép lịch sử kê đơn thuốc của Lưu Phú Cường.

Cùng một bản ghi chép có ký tên mà ‘lão thần y’ chủ động cung cấp chứng cứ và lời khai.

“Cảm ơn.” Dịch Gia Di gỡ kính mắt, thuận tay ném vào trong thùng rác ở cửa phòng khám, cuối cùng tươi cười rạng rỡ.

Đến lúc này, “lão thần y” và người phụ nữ trung niên mới phát hiện ra vị cảnh sát bình tĩnh ung dung sắp xếp bọn họ rõ ràng chính là cô cảnh sát thiện xạ trẻ tuổi có triển vọng đó.

Thất sách, sớm biết là cô đã không nên mở cửa từ đầu!

Cục cảnh sát Du Ma Địa, hôm nay giám sát Khưu Tố San không tan làm đúng giờ mà vẫn luôn tăng ca ở văn phòng, bận đến khi người trong cục cảnh sát càng lúc càng ít, thẳng đến khung giờ hôm qua dẫn chú Cửu về.

Chị ta chỉnh lại vạt áo, sắp xếp văn kiện tiến trình của [Vụ án Lưu Phú Cường] lên bàn, thở dài một tiếng rồi đi ra khỏi văn phòng.

Khưu Tố San đích thân đi thẳng tới nơi giam giữ, phê duyệt quy trình và ký tên thả người giúp chú Cửu.

Khi cảnh sát mở cửa sắt ra, chị ta nhìn thấy chú Cửu ngồi trên chiếc giường cứng, chăn đã sớm được gấp gọn gàng, chị ta cười nhẹ, dẫn đầu nói: “Thím Cửu và hai bạn nhỏ đã đợi chú ở cổng cục cảnh sát, đám người Phương Trấn Nhạc đang vội trả lại sự trong sạch cho chú nên đang tăng ca đi điều tra vụ án rồi, chỉ có tôi tới đón chú, trả chú về tay người nhà.”

Bình Luận (0)
Comment