Chương 429: Chia binh làm hai ngả 5
Chú Cửu tập tễnh đi ra ngoài, ngẩng đầu liếc mắt nhìn giờ rồi lại nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ, mím môi không nói lời nào.
Giờ này đã rất muộn rồi, trời âm u như muốn mưa vậy mà mọi người vẫn còn bôn ba ở bên ngoài… vì ông ta.
“Đừng có áp lực, cũng không thể nói là vì chú, đám người tổ B này phá án liều mạng bao nhiêu thì chú cũng biết. Trong lòng không cần có gánh nặng, trở về từ từ nghỉ ngơi. Đợi vụ án kết thúc thì lập tức về đội.” Khưu Tố San và chú Cửu đi sóng vai nhau, vì cân nhắc đến chân của chú Cửu không tiện sau khi vấp ngã nên chị ta cũng thả chậm tốc độ.
“Tiến độ thế nào rồi?” Chú Cửu quay đầu hỏi.
“Tốt lắm, hơn nữa các thám tử đều tràn đầy sĩ khí, chú cứ yên tâm.” Khưu Tố San từ đều đến cuối đều treo nụ cười trên mặt.
Chú Cửu gật đầu.
Khi gần đến cửa, Khưu Tố San hỏi ông ta: “Ngoài cửa có rất nhiều phóng viên, có khả năng sẽ chụp được ảnh chú, có áp lực không? Có cần che mặt không?”
“Không cần, đã từng tuổi này rồi, da mặt này còn sợ bị chụp sao?” Chú Cửu cười khổ một tiếng.
“Bọn họ đều tin chú.” Khưu Tố San nhìn đám người truyền thông đang đợi bên ngoài, cho dù sir Quách đích thân tới xua đuổi cũng không thể đuổi được đám người này đi.
“Tôi biết.” Chú Cửu hơi cụp mắt, mím môi nhấm nháp ý tứ trong câu nói này của Khưu Tố San.
“Cho nên ưỡn thẳng ngực lên, sải bước đi như sao băng ra ngoài xem nào.” Khưu Tố San dừng bước chân, đã đến cửa cục cảnh sát, chị ta không cần tiễn nữa.
Chú Cửu quay đầu đối diện tầm nhìn với Khưu Tố San, người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây rất phẳng phiu đang gật đầu với ông ta, vẻ mặt rất nghiêm túc, tuy rằng trong ánh mắt dường như có sự lo lắng nhưng vẻ mặt rất kiên định và bình tĩnh.
Chú Cửu dừng lại, rút tay nhét trong túi áo ra, soi hình tượng của mình trên cửa kính của cục cảnh sát, lại vuốt hai cái lên mái tóc, dụi mắt mình, hít một hơi thật sâu nâng sĩ khí của mình lên rồi mới lại nhìn về phía Khưu Tố San.
Madam vừa nhếch khóe môi là ông ta đã biết hình tượng của mình qua cửa rồi, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi, giống như chị ta mong muốn, ông ta sải bước dài băng qua cửa lớn của cục cảnh sát, bỏ qua mấy ống kính đó nhưng cũng nghênh đón những ống kính đó.
Ngay khi tiếng tách tách tách vang lên, chú Cửu nghĩ, chí ít thì ngày mai đám hậu sinh hôm nay đang bận rộn bôn ba không thể tới đây tiễn ông ta đó đọc báo sẽ không quá lo lắng cho ông ta.
Một người già khí vũ hiên ngang, giống như hùng ưng băng qua đám người nhất định sẽ không trông đáng thương.
…
Căn cứ theo suy nghĩ mà Đinh Bảo Thụ cung cấp, tuy rằng Phương Trấn Nhạc cảm thấy cách mấy chục năm có hy vọng rất xa vời nhưng vẫn phái Tam Phúc đi điều tra cẩn thận phòng khám ngầm ở gần nơi Tế Minh từng sinh sống, hòng tìm được một bộ hồ sơ nha sĩ có khả năng hoàn toàn không tồn tại được lưu trữ mấy chục năm vẫn chưa bị vứt đi.
Nếu thật sự có thứ như thế, có lẽ có thể căn cứ theo mẫu răng để phán đoán Tế Minh và Lưu Phú Cương là cùng một người.
Mà bản thân anh thì lại chạy tới bộ phận giám định, uy hiếp ép buộc dụ dỗ lôi kéo anh Đại Quang Minh tăng ca, cùng tới phòng bảo vệ của Bách Sĩ Nạp và tuyến đường tuần tra để khảo sát dấu chân một lần mới.
Lệnh xét nhà vẫn chưa được phê duyệt, không thể tới soát nhà của Lưu Phú Cường mà chỉ có thể “ra ngoại cảnh,” khu vực công cộng muốn kiểm tra thế nào thì kiểm tra, không ai quản thôi.
Nhưng độ khó rất lớn.
“Đây là một bức ảnh dấu chân trong vụ án cũ của Tế Minh.” Phương Trấn Nhạc đưa bức ảnh cho anh Đại Quang Minh và nói tiếp: “Nếu có thể tìm được một bức ảnh dấu chân đồng nhất với ảnh dấu chân này của Tế Minh, liệu có cơ hội chứng minh bọn họ là cùng một người không?”
“Một tháng rồi tôi thật sự không được tan làm đúng giờ, hôm nay vất vả lắm mới có thể kết thúc công việc về nhà… cậu không thể thương xót tôi được sao sir Phương!” Anh Đại Quang Minh nhăn nhó, ngồi trên xe Jeep của Phương Trấn Nhạc, bật đèn trong xe lên, cầm bức ảnh quan sát cẩn thận.
“Mấy truyền thông ở cục cảnh sát đó đều tới chụp chú Cửu, lát nữa chú Cửu kết thúc hai mươi tư giờ tạm giam, muốn về nhà cũng phải vượt qua mấy phóng viên lòng dạ bất chính đó.” Phương Trấn Nhạc nhíu mày, nghiêm túc nói: “Anh có biết ngày mai bọn họ sẽ đăng báo về chú Cửu thế nào không? Mượn chủ đề này để phát huy thế nào, phán xét cảnh sát Hương Giang thế nào? Luận điệu như thế sẽ kéo dài vài ngày, truyền thông sẽ dẫn hướng dư luận thành ra thế nào?”