Chương 430: Chia binh làm hai ngả 6
“Tôi vất vả tăng ca từ tháng này đến tháng khác không một ai biết, ngược lại còn sắp bị truyền thông vu hại…”
“Được rồi, được rồi, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, không cằn nhằn nữa, được chưa?” Anh Đại Quang Minh vội xua tay, tỏ vẻ mình sợ rồi.
Phương Trấn Nhạc gật đầu hài lòng.
“Mỗi người đi đường đều có sở thích của mình, cùng với độ tuổi tăng lên thường thì thói quen sẽ càng nặng hơn. Dấu chân của Tế Minh ngoài đậm trong nhạt, lại hình chữ bát. Dấu giày của ông ta chắc hẳn đều là vòng ngoài của đế giày bị mài rất mỏng, dẫn đến việc đế giày không bằng phẳng. Đáng tiếc nạn nhân lại đi một đôi giày mới nên không có cách nào chứng minh ở phương diện này.” Anh Đại Quang Minh vừa in bản dập dấu giày ở phòng bảo vệ, vừa giới thiệu với Phương Trấn Nhạc.
Đợi bọn họ ra khỏi trạm gác, bảo vệ trẻ tuổi thay chỗ Lưu Phú Cường mới đi vào.
Anh Đại Quang Minh lại in dấu giày của bảo vệ mới rồi mới tiếp tục đi theo Phương Trấn Nhạc dọc theo tuyến đường tuần tra mỗi ngày của bảo vệ, vừa đi vừa tìm kiếm phương hướng dễ để lại dấu chân.
Sau đó lại thu thập vài dấu chân nữa, đi đến khi trời đổ mưa, Phương Trấn Nhạc cuối cùng mới thả anh Đại Quang Minh về nhà.
Cầm mấy bản thu thập dấu chân đã được đựng trong túi đựng vật chứng, Phương Trấn Nhạc lái xe quay về cục cảnh sát. Anh muốn đặt mấy túi đựng vật chứng này vào bộ phận giám định, đợi ngày mai Trần Quang Diệu làm so sánh đặc điểm dấu chân của Tế Minh và Lưu Phú Cương.
Thuận tiện sắp xếp lại tình tiết vụ án, vật chứng và manh mối.
…
Khi anh xuống xe thì trời đã mưa to hơn một chút, từ rả rích trở thành rào rào, phả lên mùi bùn đất và rỉ sắt.
Người đàn ông chân chính đi trong mưa không che đầu, khi đi vào cục cảnh sát chỉ thuận tay gạt đi mấy giọt nước mưa.
Về đến văn phòng tổ B lại phát hiện ra bên trong sáng đèn, đứng ở cửa thì nhìn thấy Dịch Gia Di ngồi trước bàn làm việc sát cửa sổ của mình, vừa sắp xếp văn kiện vừa làm ghi chép.
Cả ngày bôn ba, hai đội trưởng của tiểu đội một chia làm hai này lại gặp nhau.
Dịch Gia Di như có cảm giác, ngẩng đầu lên lại trông thấy Phương Trấn Nhạc đứng ở cửa, nước mưa rơi xuống thuận theo mái tóc ẩm ướt, liếc mắt nhìn qua còn tưởng anh lặng lẽ đứng ở đó khóc.
Nếu người đàn ông chân chính biết hành động không sợ mưa rơi đó của mình lại nhận lấy lý giải nhầm là “lén rơi lệ” này, nhất định sẽ không chịu bị mưa làm ướt tóc nữa.
“Sir Phương.” Dịch Gia Di vội đứng dậy chào, sau đó vẫy hồ sơ bệnh án trên bàn: “Tôi lấy được rồi.”
Dựa vào năng lực tiền bạc khiến người tiếc đứt ruột.
“Không tồi, tôi cũng không lười biếng.” Phương Trấn Nhạc cầm bằng chứng dấu chân và ảnh chụp trong túi đựng vật chứng trong tay.
“Anh Gary và anh Gia Minh cũng có thu hoạch, có hộ dân nói đã nhìn thấy Lưu Phú Cường ôm ngực uống thuốc, còn nói Lưu Phú Cường nói chuyện nhỏ tiếng, thở nhẹ, lại rất sợ cãi nhau, nói là tim không tốt, không thể chịu kinh hãi.” Dịch Gia Di lại cầm mấy bản ghi chép.
“Tôi cũng không lấy ra được gì hơn, vẫn là cô thắng.” Phương Trấn Nhạc vừa cười vừa dựa lên khung cửa.
Dịch Gia Di cười đắc ý, lại nghiêm túc nói: “Sir Phương, để lấy được bệnh án mà tôi đã bỏ ba trăm đô la Hồng Kong cho tay bác sĩ Mông Cổ kia.”
“Ngày mai sẽ giúp cô xin chi phí với madam, thế nào?” Phương Trấn Nhạc hơi cong mắt lại, một giọt nước mưa trên tóc mái bên trái vừa vặn nhỏ xuống, mắt trái của anh theo bản năng chớp một cái.
Dịch Gia Di nhìn Phương Trấn Nhạc trong lúc vô thức “wink” với mình đột nhiên không nhịn được mà phụt một tiếng bật cười.
“Sao thế?” Phương Trấn Nhạc rút một tờ giấy trên cái bàn ở cửa ra lau mặt, sau khi vuốt toàn bộ tóc mái vướng víu ra sau, vẻ lười biếng và ngông cuồng do mái tóc ngắn ẩm ướt và rối loạn mang tới đột nhiên biến mất, thay vào đó là tính khiêu chiến, trưởng thành mà tóc vuốt ngược mang lại.
Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, đêm hôm khuya khoắt rồi mà sir Phương còn ở trước mặt cô chơi trò năm giây đổi kiểu tóc.
“Không sao, rất đẹp trai.” Dịch Gia Di mỉm cười, đặt sổ ghi chép và văn kiện trong tay xuống, lại định ngồi xuống làm việc tiếp.
“Đẹp trai thì tốt.” Phương Trấn Nhạc thuận miệng nói một câu, nâng mắt nhìn đồng hồ treo tường.
Đã hai mươi ba giờ bốn mươi sáu phút mà người này vẫn làm bộ không muốn về nhà, đại tiểu thư nhà họ Dịch đã biến thành người cuồng công việc không chịu về nhà rồi sao?