Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 432 - Chương 432 - Tượng Trưng Cho Chính Nghĩa Và Công Bằng

Chương 432 - Tượng trưng cho chính nghĩa và công bằng
Chương 432 - Tượng trưng cho chính nghĩa và công bằng

Chương 432: Tượng trưng cho chính nghĩa và công bằng

Cách ngày, quả nhiên báo chí đều đăng tin về án của Lưu Phú Cường.

Tờ báo có lương tri đều viết rất khách sáo, toàn bộ ngòi bút đều chừa lại đường lui, chỉ là có chuyện bàn chuyện về một vị thám tử bị cuốn vào nghi án giết người, rốt cuộc là sự cố ngoài ý muốn trong quá trình bắt hung thủ hay là có ý định thì cũng không chụp mũ kết luận, chỉ thảo luận và đưa tin về các thông tin tiếp theo.

Một vài tờ báo vì thu hút người đọc và giành lượng tiêu thụ mà không khách sáo đến thế, bọn họ sử dụng toàn bộ những từ ngữ cực đoan, tùy tiện tìm một lập trường rồi bắt đầu ghi lại việc quan trọng.

Cái gì mà “thám tử giết người,” “thám tử tổ trọng án đẩy người ta đến chết,” “thám tử muốn làm gì thì làm, không quan tâm đến sự sống chết của người dân,” “mưu sát,” tiêu đề sắc bén lại còn in đậm phóng to, bày ở chỗ bắt mắt nhất, thu hút người dân mua đọc.

Buổi sáng khi Dịch Gia Di ra cửa cũng lật qua lật lại trên quầy báo của bác A Cam, cuối cùng cũng tìm được một bài báo bàn về vụ án ở một khóc độ khá tốt của nhật báo Cam Xanh.

Trên mặt tờ báo chọn dùng bức ảnh khi chú Cửu đang rời khỏi cục cảnh sát, một tay nắm tay con trai, một tay đỡ lưng cô con gái nhỏ.

Đó là bóng lưng của một gia đình vượt qua vòng vây của đám phóng viên trong màn đêm, đi về phía bãi đỗ xe.

Khi chụp bức ảnh này, đèn flash của một vị truyền thông nào đó bật lên, vừa vặn chụp rõ bóng lưng của chú Cửu.

Mái tóc ngắn sau gáy ông ta đã hoa râm, cho dù khi ra khỏi cục cảnh sát đã chỉnh lại quần áo, còn dùng năm ngón tay chải tóc nhưng vẫn hơi lộn xộn và nhăn nhúm.

Cô con gái nhỏ nép vào lòng cha mình, mặt vùi vào hõm vai cha, chỉ thò ra một bàn tay nhỏ nắm vai áo vốn đã bị đè nhăn của cha mình, hằn ra vài nếp nhăn nữa.

Bé trai nắm tay cha thì ngẩng đầu nhìn cha mình, tuy rằng bức ảnh không chụp được mặt nhưng tư thế này cũng để lộ ra ý tứ rằng một vài đứa trẻ nhạy cảm phát hiện ra bầu không khí xung quanh, lo lắng cho người lớn nhà mình.

Góc độ của tác giả Nhiếp Uy Ngôn này là [Con người bình thường như thám tử này], làm công việc đặc biệt này khiến cho bọn họ quanh năm bị quấn vào trong các loại án đáng sợ ghê gớm, khó tránh khỏi cũng sẽ bị mấy thứ xung đột này dính vào người, giống như vị thám tử Lâm này.

Trên người bọn họ có ánh sáng, hai chữ “cảnh sát” tượng trưng cho chính nghĩa và công bằng, trách nhiệm của bọn họ là trừ hại cho dân, bảo vệ công dân, nhưng trong quá trình này cũng sẽ có một vài người bất mãn với hành động chấp pháp của cảnh sát, trong này có rất nhiều cố sự, không nói nhiều lời, tác giả chỉ thảo luận nếu cảnh sát lột một tầng da đó ra thì cũng là người bình thường, cũng là cha, là một người có máu thịt cũng sẽ biết đau đớn.

Tại sao một vài tờ báo lại cảm thấy cảnh sát là sự tồn tại dao chẻ súng bắn cũng không vô đầu được, có thể trong lúc tình tiết vụ án chưa rõ mà tùy tiện công kích bằng ngôn ngữ? Không coi danh tiếng của cảnh sát ra gì, lẽ nào không biết sẽ khiến lòng người lạnh đi? Không biết sẽ hủy hoại chính nghĩa của thế giới này sao?

Nhắc đến ánh sáng, Nhiếp Uy Ngôn lại suy rộng ra những người sở hữu nhiều ánh sáng hơn trong xã hội này, khi thảo luận đến người đời thì nên thảo luận về người khác, rút khỏi những ánh sáng đó để nhìn nhận sự việc một cách khoan dung và khách quan hơn.

Mấy người có hào quang đó bao gồm cả mẹ trong người mẹ mạnh mẽ, bao gồm cả người đẹp trong người đẹp tuyệt sắc, bao gồm cả người bình thường dưới lớp da cảnh sát này.

Bao gồm cả người giúp việc chịu khổ nhọc cũng là người biết mệt biết hậm hực, dựa vào cái gì khi kiến trúc sư thiết kế căn nhà lại nhận định rằng người giúp việc có thể không uất ức khi ở trong cái động bê tông nhỏ, khi tòa nhà được xây dựng, một cái động nhỏ không có nổi một chiếc cửa sổ được xây dựng trong các ngôi nhà lớn thuộc tầng lớp trung lưu và biệt thự cao cấp, được đặt mỹ danh là thiết kế dành riêng cho người giúp việc…

Ngòi bút của Nhiếp Uy Ngôn vẫn luôn xoay chuyển, to gan dám viết.

Sau khi thảo luận qua về ánh sáng của những người này, lại đề cập đến mỗi một người khi rút khỏi ánh sáng ấy.

Cũng đề xướng mọi người chủ động rút khỏi ánh sáng, trở về là bản thân nguyên thủy nhất.

Mặc sức tưởng tượng ra một thế giới “không có gông xiềng xã hội trên người, không vì một người nào đó mà xây dựng ánh sáng để tăng thêm xiềng xích cho mình” sẽ tự do bao nhiêu, sẽ bớt hao mòn tinh thần bao nhiêu, liệu có vui vẻ hơn không?

Bình Luận (0)
Comment