Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 433 - Chương 433 - Người Tổ B Các Cô Không Muốn Tha Cho Tôi Đúng Không

Chương 433 - Người tổ B các cô không muốn tha cho tôi đúng không
Chương 433 - Người tổ B các cô không muốn tha cho tôi đúng không

Chương 433: Người tổ B các cô không muốn tha cho tôi đúng không

Nói qua mấy điều này xong, tác giả mới kéo bài văn trở về với vụ án Lưu Phú Cường và thám tử Lâm.

Anh ta kiến nghị khi tất cả mọi người đọc được tin đồn, trước hãy nghi ngờ và rồi suy nghĩ, đợi chờ chân tướng, đừng chỉ nghe phong thanh rồi định tội cho vị cảnh sát già này, đừng khiến mỗi một nhân viên công chức lạnh lòng.

“…” Dịch Gia Di mua tờ báo này, vô cùng vững tin rằng vị tác giả này chắc chắn đã được sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng tốn tiền thuê rồi.

Bát canh gà này rót cũng dữ dội quá, chỉ là không nhắc đến một mặt tối tăm có khả năng có trong vụ án.

Ánh mắt của cô rơi lên tên của người viết: [Phóng viên tờ báo: Nhiếp Uy Ngôn], Nhiếp Uy Ngôn… cái tên thật quen thuộc, có phải người trước đây từng tâng bốc mình là nữ thám tử dũng cảm gì đó cũng là anh ta đúng không?

Dịch Gia Di hít lấy hơi sương vẫn chưa tan hết trong không khí từ đêm qua, cô cất tờ báo đi, vừa đạp xe đạp băng qua ngõ vừa lặng lẽ dán một phiếu bé ngoan cho phóng viên Nhiếp Uy Ngôn.

Phóng viên giỏi có năng lượng tích cực biết lượm nhặt khắp nơi này, sau này tiếp tục cố gắng rót canh gà cho các công dân nhé!

Trên một chiếc giường nào đó ở Du Ma Địa, Nhiếp Uy Ngôn vẫn chưa tỉnh ngủ chẳng hiểu sao lại hắt xì một cái to.

Sáng sớm, cho dù một ngày trước bạn có tăng ca muộn cỡ nào, lượng công việc của một ngày trước nhiều bao nhiêu thì chỉ cần mặt trời lên cao như thường thì người đi làm vẫn phải đúng giờ đi làm.

Nhà xét nghiệm cấp cao của bộ phận giám định Trần Quang Diệu khó khăn bò dậy khỏi giường, vừa nghĩ đến tối qua bị Phương Trấn Nhạc kéo tới khu cộng đồng Bách Sĩ Nạp dạo quanh tiểu khu nhỏ để tìm kiếm dấu chân trong gió đông là cảm thấy lưng, eo, bả vai mình lại bắt đầu nhức nhối dữ dội.

Anh ta vội vàng dời lực chú ý của mình đi, mở máy hát màu đen lên.

Nghe ca khúc kinh điển tiếng Anh, tinh thần của anh ta vô cùng thả lỏng, lúc đánh răng và ăn sáng đều cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Trong căn nhà ấm áp sáng sủa sạch sẽ chỉ có âm nhạc và tiếng dao nĩa chạm nhẹ vào chén đĩa.

Một miếng trứng chiên bơ cuối cùng vào miệng, anh ta thở ra một hơi thật dài, hạnh phúc nghĩa trưa nay hoặc là tối có thể tới Dịch Ký nếm thử món sở trường của chàng trai đại lục Tôn Tân.

Phải chọn một suất bánh bao hấp nhân đậu, một đĩa đậu phụ cay, một bát thịt chân giò bò thật to, phối với một bát cơm trắng nấu đến mềm dẻo trơn mịn.

Trên bát cơm phải dưới thêm nước sốt thịt bò rồi trộn ăn.

Khi ăn gần hết đậu phụ cay thì xé vụn bánh bao hấp bỏ vào, chấm với nước sốt dậy mùi thơm của đậu, hạt tiêu và thịt bằm…

Mang theo niềm mong đợi này, Trần Quang Diệu đi làm với tinh thần phấn chấn.

Ngay khi đang thầm thấy may mắn vì hôm nay chỉ cần hoàn thành các xét nghiệm từng bước trong văn phòng là xong, thì lại có một vị thám tử tổ B hớt hải chạy tới, không thèm phân trần gì mà đã kéo anh ta đi ra khỏi phòng, chạy trong gió thu và vất vả.

“Anh Đại Quang Minh, anh có thể đi cùng tôi một chuyến tới hiện trường hung án được không? Tôi muốn nghiên cứu dấu chân đã khảo sát được ở hiện trường, điểm ngã xuống và động tác hình thái có đồng nhất không…”

Trần Quang Diệu mệt mỏi nâng mí mắt, nhìn cô cảnh sát xinh đẹp như hoa như ngọc trước mặt, trong lòng không rảnh thưởng thức sự vật tươi đẹp nữa mà chỉ còn lại than thở: “Người tổ B các cô không muốn tha cho tôi đúng không!”

Nội tâm của anh ta gào khóc rất to.

“?” Dịch Gia Di: “Hả?”

“Không có gì, đi thôi.” Trần Quang Diệu vô lực đứng dậy, mặc áo khoác, mang theo thùng nhỏ khảo sát và khẩu trang, túi đựng vật chứng… chấp nhận số phận đi theo Dịch Gia Di đến hiện trường làm khảo sát lần hai.

Hôm nay Hương Giang không có mưa to nhưng trời âm u, thi thoảng sẽ thổi hai giọt mưa xuống hù dọa mọi người.

Đợi người qua đường vội vàng bôn ba một đợt mới phát hiện ra, ồ, hóa ra không mưa to à.

Ông trời cũng biết trêu ghẹo người thật.

Một tấm đệm dày chống ngã được đặt bên dưới bậc thang của hiện trường gây án, mọi người đứng ở bậc thềm thứ ba và thứ tư thảo luận về hiện trường khi ấy.

Độ cao này là một độ cao cho dù ngã xuống cũng không đến mức ngã chết.

Gary đích thân ra trận đóng giả làm nạn nhân Lưu Phú Cương, Trần Quang Diệu thì lại ở phía sau dùng sức đẩy người.

Bình Luận (0)
Comment