Chương 447: Song hỷ lâm môn 4
Sau khi Lâm Vượng Cửu về đến văn phòng, ông ta tới trước tượng Quan Công thắp ba cây nhang trước.
Xin lỗi vì mấy ngày nay không mỗi ngày thắp ba cây nhang, sau đó giải thích rõ ràng là vì bản thân gặp chuyện xúi quẩy, không thể tới cục cảnh sát làm việc nên mới chậm trễ.
Lại cảm ơn Quan Nhị Gia đã báo mộng cho Thập Nhất, lải nhải càm ràm với Quan Nhị Gia về chuyện nhà hết nửa ngày.
Đợi ông ta mê tín xong rồi, lúc đang định làm ít công việc đơn giản trước để thích ứng với việc trở về cương vị công tác thì sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng đột nhiên tới tìm ông ta nói chuyện.
Vì thế chú Cửu lại buông công việc đơn giản nhất trong tổ B xuống, theo sir Quách tới văn phòng của bộ phận quan hệ công chúng.
Sau khi ngồi xuống, sir Quách nói vài câu thừa thãi rồi mới nhắc đến chuyện chính: “Vụ án đã kết thúc, các tờ báo lớn chắc chắn sẽ tổng kết tình tiết vụ án kỳ đầu, tôi muốn bàn bạc với cá nhân chú về chuyện này.”
“Sir Quách, chuyện này tôi cũng không hiểu, đều nghe theo cậu hết đi.” Chú Cửu uống một hớp trà trong do cô cảnh sát trẻ tuổi của bộ phận quan hệ công chúng đưa tới, sau khi nhấp xong một hớp mới chậm rãi trả lời.
“Chuyện của Tế Minh, bây giờ cũng coi như đã kết thúc rồi, rất nhiều người không hiểu rõ tại sao viên cảnh sát bị cuốn vào trong chuyện này lại đuổi theo nạn nhân không buông, tôi nghĩ đây vừa vặn là một cơ hội, cũng là lúc để chú nói ra lời trong lòng mình, kể khổ một chút, miêu tả lại hành động gian ác trước kia của Tế Minh, kể về năm đó ông ta đã hại chú, hại tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức các chú thảm bao nhiêu, như vậy, dân chúng cũng sẽ hiểu hơn về nỗi khổ của chú.”
Quách Vĩnh Diệu cũng uống một hợp trà nóng, sau khi nhuận giọng lại nói tiếp: “Mấy hôm trước có một phóng viên của nhật báo Cam Xanh viết một bài báo đứng từ góc độ “cảnh sát cũng là người bình thường” đã thu hút được sự hưởng ứng của đông đảo người dân, kéo danh tiếng của cảnh sát lên rất tốt. Bây giờ dấn sâu vào chủ đề này cũng có thể miêu tả về sự vất vả của công việc cảnh sát này tốt hơn.”
Theo quan điểm của Quách Vĩnh Diệu, năm đó Lâm Vượng Cửu cũng vì chuyện này mà chịu rất nhiều oan ức, chắc chắn cũng đã trải qua không ít đau lòng và khổ sở.
Bây giờ vụ án trước mắt thật sự đã rõ ràng chân tướng cả rồi, chuyện quá khứ cũng coi như hoàn toàn chấm dứt.
Nhóm báo chí sẽ thay ông ta đòi lại công bằng, khen ngợi một chút, đau lòng một chút, không phải rất tốt hay sao?
Chú Cửu cầm cốc trà trong tay, cúi mắt nhìn lá trà nổi lơ lửng trong nước trà sau khi hút nước dần dần nở ra thành phiến lá, rất lâu sau cũng không trả lời.
Ông ta im lặng đến mức giống như đã ngủ mất, thẳng đến khi Quách Vĩnh Diệu không còn kiên nhẫn nữa gọi ông ta một tiếng thì ông ta mới ngẩng đầu lên: “Người bạn trước kia của tôi đã mất từ rất nhiều năm trước rồi.”
Chú Cửu thổi nước trà nhưng không uống nữa mà nói tiếp: “Bây giờ, tất cả những gì về người đó cũng đã theo cậu ta nhập thổ mà vẽ lên một dấu chấm tròn, đúng cũng được mà sai cũng được, đối với người chết mà nói cũng không có ý nghĩa gì cả.”
“Nhưng đối với người còn sống, đối với chú thì vẫn có ý nghĩa chứ.” Quách Vĩnh Diệu nhìn Lâm Vượng Cửu như muốn nhìn ra rốt cuộc đối phương có thật sự cảm thấy không sao cả hay không.
“Đối với người còn sống thật sự có ý nghĩa sao?” Cuối cùng chú Cửu cũng uống một hớp trà.
“Mấy chục năm qua đi, kết hôn, sinh con, vào tổ trọng án, có thể quy hết toàn bộ cảm giác dày vò cho người khác được sao?
Có lẽ chuyện Tế Minh bán đứng tôi, lừa tôi không phải là hủy hoại tôi, chỉ là… để tôi hoàn toàn bước vào ngưỡng cửa của thế giới hung mãnh của người trưởng thành mà thôi.
Xã hội này, có ai không trải qua dày vò cơ chứ?
Thế giới thông qua chuyện này nói cho tôi biết thời niên thiếu đã kết thúc rồi, chuẩn bị chào đón phong ba và rèn luyện đi… là tôi không muốn chấp nhận mà thôi.
Bản thân yếu đuối, vì một lần thất bại mà trở nên chán nản, cũng không thể nhớ mãi không quên, luôn trách Tế Minh được.”
“…” Quách Vĩnh Diệu hơi nhíu mày.
“Sir Quách, tôi buông rồi, cậu muốn liên hệ với báo chí đưa tin thế nào đều được hết, không cần cân nhắc đến tôi, cảm ơn.” Lâm Vượng Cửu lại uống một hớp trà, lần này trực tiếp uống cạn sạch.