Chương 449: Song hỷ lâm môn 6
Dịch Gia Đống vừa lau tay vừa đi ra ngoài, cười bảo: “Đây là món Tôn Tân mua về mời mọi người đấy, thằng nhỏ muốn cảm ơn các thám tử đã quan tâm, bản thân ngại nói, cứ đòi tôi phải nói hộ.”
Tôn Tân vừa mới đặt xửng hấp xuống nghe được mấy lời này, gương mặt trắng trẻo lập tức đỏ lên.
Cậu ta muốn anh cả Dịch đợi cậu ta vào bếp rồi hẵng nói mấy lời này với các thám tử, sao cậu ta vẫn còn ở đây mà đã nói rồi… thật xấu hổ!
Lưu Gia Minh vừa cười vừa nhìn xung quanh, hai tay trái phải cùng hành động, kéo Dịch Gia Đống và Tôn Tân ngồi xuống bên cạnh, sảng khoái nói: “Ăn chung đi, nhiều món như vậy, cho dù chúng tôi có là heo thật thì cũng không ăn hết được.”
Nói xong còn định gọi Dịch Gia Tuấn đang đứng trước quầy thu ngân, Đinh Bảo Thụ đang pha trà sữa và Gia Như đang tiếp đón khách: “Tới ăn cơm chung đi.”
Thấy Gia Như vẫn đang giúp một bàn khách chuẩn bị rượu và đũa, Lưu Gia Minh dứt khoát chạy qua thay Gia Như phục vụ khách hàng, đẩy vai cô ta, đưa cô gái nhỏ đến bên bàn tròn.
Thấy Gia Như ngồi xuống, Lưu Gia Minh mới quay đầu dựa theo nhu cầu của khách hàng, giúp lấy một đĩa tương chua ngọt.
“Chàng trai đậu hũ vừa được phát lương phải không?” Chú Cửu tùy tiện đặt một biệt danh cho tôn Tân, hoàn toàn nằm trong hệ thống nickname kiểu Hồng Kông, cậu làm cái gì giỏi nhất thì gọi cái đó thôi.
“…” Tôn Tân cười ngốc, còn chưa kịp mở miệng nói thì cả người đã khẩn trương đến mức đỏ như tôm luộc.
Gia Như nhanh nhẹn giúp Tôn Tân giải thích: “Mỗi ngày sau khi anh Tôn tan làm đều sẽ ra sau ngõ xem đám người cô Tám đánh mạt chược. Tuy tiếng Hồng Kông của anh Tôn vẫn chưa thể nói lưu loát nhưng đã học được cách đánh của đám người cô Tám rất nhanh. Liên tục xem như vậy suốt nửa tháng, đám người cô Tám cũng quen với anh Tôn, vừa vặn tối hôm qua đủ ba thiếu một, cho nên mời anh Tôn Tân vào bù chỗ, ha ha ha…”
Nghĩ đến lời mà mình định nói, Gia Như đã bật cười trước.
Cô ta cười làm mọi người tò mò, đành cố gắng nhịn cười, kể tiếp: “Đám người cô Tám tưởng anh Tôn là tay mơ, có thể ba nhà cùng nhau thắng tiền của anh ấy, kết quả ấy hả, há há há… ba nhà bọn họ thua hết trơn, một mình anh Tôn thắng hết, thắng được một khoản tiền bất chính to lắm, ha ha.”
“Oa, lợi hại như vậy sao? Sau này được nghỉ tổ chúng ta cùng nhau chơi vài ván chứ.” Tam Phúc xoa tay, có hơi nóng lòng muốn thử.
“Được chứ, cũng rất lâu rồi tôi chưa đánh mạt chược.” Chú Cửu cũng hào hứng vô cùng: “Gần đây vận xui của tôi qua rồi, nên chào đón vận may tới, chắc chắn sẽ thắng các cậu.”
Mọi người vừa nói vừa cười, đều là bộ dáng mình sẽ thắng.
Dịch Gia Di lại chỉ mỉm cười chứ không đáp lời. Ngược lại không phải không muốn đánh mạt chược mà chỉ là người đời đều say chỉ có mình cô tỉnh mà thôi.
Đánh mạt chược với Tôn Tân?
Nói đùa gì thế?
Kêu đám người chú Cửu đi đi!
Dịch Gia Di cô tuyệt đối sẽ không đi!
Tôn – chàng trai đậu hũ – Tân là người Tứ Xuyên đó mọi người! Bắt đầu biết nói chuyện là có thể đánh mạt chược bay vèo vèo rồi! Người không giỏi ăn nói như Tôn Tân, nói không chừng còn học được cách đánh mạt chược trước cả khi học cách nói chuyện ấy chứ.
Người ta có kỹ năng thiên phú đó!
Cô không chơi, cô chỉ xem thôi.
Dịch Gia Di cười hi hi nghe mọi người hẹn nhau chơi mạt chược, sau đó gặm một miếng chân giò da giòn thơm phưng phức, sau khi nuốt vào trong bụng lại quay đầu nhỏ giọng hỏi Tôn Tân: “Đợi em thắng rồi, mời chị đi ăn ốc Đông Phong rang muối nhé!”
“Được.” Tôn Tân ngây người, sau đó mở to đôi mắt trông như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị kinh hãi, nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Hẹn rồi, cậu ta thắng rồi sẽ mời cô đi ăn đồ ngon, cô cũng không nhắc nhở những người khác rằng người Tứ Xuyên Tôn Tân này chính là thần bài trên bàn mạc chược.
Dịch Gia Di cười ha ha, ở bên dưới bàn duỗi bàn tay ra với cậu ta.
Tôn Tân lén lút thò tay tới, vỗ nhẹ với cô ta.
Coi đây là bằng chứng, rất nhanh cô cảnh sát trẻ đã có thể ăn ốc Đông Phong tươi mới rồi.
Mà các thám tử ngồi xung quanh bàn đang vừa hăng hái ăn thịt vừa hẹn sẽ đi tới biệt thự lớn nhà anh Nhạc đánh mạt chược và làm BBQ, vẫn chưa biết mình đã biến thành đồng tử tặng tiền ở trong mắt Dịch Gia Di và Tôn Tân.
…