Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 451 - Chương 451 - Thật Sự Rất Ngon Sao

Chương 451 - Thật sự rất ngon sao
Chương 451 - Thật sự rất ngon sao

Chương 451: Thật sự rất ngon sao

Ký ức khi ấy dần hiện ra rõ ràng hơn, sinh viên nghèo không có phương thức giải trí cao cấp gì cho cam, cũng không có điều kiện chạy khắp nơi vui chơi, xem hướng dẫn nấu ăn và ăn uống do các cao thủ ẩm thực phát sóng trên mạng gần như đã trở thành cách thư giãn và thả lỏng duy nhất và lớn nhất của Dịch Gia Di.

Tuy cô không có điều kiện tự tay nấu ăn nhưng cũng là bà hoàng bàn binh trên giấy, đặc biệt là vì sở thích nên lúc đó cô còn ghi chép lại những video về cách chế biến món ăn mà bản thân cảm thấy vô cùng có hứng thú, nghĩ tương lai có cơ hội nhất định sẽ đích thân làm cho mình ăn.

Mặc dù bây giờ cô không thể tự làm điều đó, nhưng không phải cô có một anh cả là đầu bếp và một người bạn tốt là đầu bếp món Tứ Xuyên hay sao?

Sau khi ghi xong phương pháp chế biến mì gạch cua và cua say rượu, cô lại nhân lúc trời còn sớm, có rất đủ thời gian mà kéo Tôn Tân đi chế nước dùng để ướp cua say rượu.

Cho nước tương, vỏ cam đã rửa sạch và các nguyên liệu khác vào đun sôi sau đó để lửa nhỏ đun thêm mười phút, cuối cùng đổ rượu vàng vào, sau khi sôi bỏ ra ngoài để nguội, còn chưa cho cua vào mà mùi thơm của rượu và mùi quýt đã đủ mê người rồi.

“Đợi nước dùng nguội thì bỏ vào tủ mát làm lạnh, sau đó luộc chín cua, sau khi để nguội thì nhúng nó vào trong nước sốt, rồi đóng kín để vào trong tủ lạnh, qua bốn tiếng là có thể ăn rồi!” Dịch Gia Di nói xong lại vỗ tay, đã bắt đầu mong chờ rồi.

“Thật sự rất ngon sao?” Ngay cả một người đại lục như Tôn Tân cũng chưa từng ăn món nào xa xỉ và rắc rối như vậy.

“Ngon lắm! Vua Càn Long đã nói rồi mà, làm sao có thể không ngon được.” Dịch Gia Di ra sức gật đầu.

“Nhưng ở Dịch Ký chúng ta toàn là hàng xóm láng giềng tới ăn, tuy rằng khách ở Thâm Thủy Phụ cũng có rất nhiều tầng lớp trung lưu, nhưng một bát mì, một con cua gần một trăm đồng đối với mọi người mà nói vẫn quá đắt, ai sẽ tới ăn đây?” Dịch Gia Đống vẫn rất nghi ngờ.

“Cua thì cùng lắm cũng chỉ ăn hai con thôi, hơn một trăm đồng cho một món đặc sắc chỉ có thể ăn được ở tiệm chúng ta, đáng giá đấy chứ!” Dịch Gia Di nghiêng đầu nghĩ ngợi, chợt nảy ra suy nghĩ.

“Anh cả cứ yên tâm đi, buổi trưa em sẽ lừa sir Du của tổ A tới đây ăn, anh ta rất giàu có, còn rất thích nếm thử các món ngon chưa từng được thử bao giờ, đúng rồi, còn có pháp y sir Hứa cũng là một người siêu sành ăn!

Buổi tối em sẽ gọi sir Phương và các thám tử tổ B bọn em tới đây ăn, mọi người ăn món ngon sẽ quảng cáo với toàn bộ đồng nghiệp trong cục cảnh sát, các đồng nghiệp ăn được món ngon như thế lại không thể ăn được đồ ở các tiệm khác nữa, nói không chừng sẽ tới đây nếm thử.”

Dịch Gia Di nghiêng đầu trầm ngâm một lúc, lại cười bảo: “Hơn nữa, cho dù không bán được thì cũng không sao, đồ cũng chưa từng ăn qua, chúng ta tự nếm thử cũng không tổn thất gì cả.

Buổi tối cũng cho Gia Tuấn với Gia Như ăn thử cho tươi.

Cua đồng vốn chỉ có ăn vào mùa này mới ngon thôi, nấu nướng vừa rắc rối vừa tốn thời gian, tốn sức lực, dù sao cũng không thể rẻ hơn nữa được.

Tôn Tân, lần sau em ra chợ, nếu lại nhìn thấy bà dì bán cua đồng đó thì mua hết đi nhé.

Đằng nào chị cũng thích ăn, lại có rất nhiều cách ăn khác nhau, không bán được cũng không thiệt gì cả.

Nếu chúng ta bán hết, sau này lúc mua cua của bà dì đó còn có thể thêm ít tiền cho bà ấy, nghĩ thế nào cũng là chuyện tốt.”

Dịch gia Đống và Tôn Tân vì thế đều bị thuyết phục, vừa vặn món ngỗng quay mới nhất đã nếm thử rồi, cừu non béo mềm nhất cũng đã hết nóng, lại có đồ mới cung cấp cho các thực khách cũ, muốn ăn hay không đều tùy khách lựa chọn vậy.

Dịch Gia Di mang giấc mộng phát tài mới nhất vui vẻ đi làm, đạp chiếc xe đạp nhỏ cũng càng có sức hơn.

Mỗi khi đi qua một khu cộng đồng có tòa nhà cao đều sẽ nghiêng đầu quan sát, trong lòng đánh giá giống như tổ trưởng tổ bán nhà thích soi mói vậy.

À, một căn nhà rộng chưa đến một trăm mét vuông, tọa lạc ở khu tầng lớp thấp nhất tại Thâm Thủy Phụ, nhưng ở Hương Giang cũng phải bán đến mấy trăm vạn, rốt cuộc cô có cơ hội mua được nhà không ta?

Cô nhéo mũi, đón gió biển càng dùng sức đạp xe hơn.

Cố lên tôi ơi!

Dịch Gia Di dũng cảm, không sợ khó khăn!

Bình Luận (0)
Comment