Chương 452: Phân loại, xếp thứ tự, đánh dấu
Lâm Vượng Cửu thường đến cục cảnh sát muộn nhất hôm nay lại là người tới văn phòng tổ B sớm nhất.
Ông ta thắp hương trước tượng Quan Công sau đó đứng bên cửa sổ, hưởng thụ ánh nắng mặt trời dịu dàng và nhẹ nhàng chiếu vào, trong lòng rất thư thái.
Lúc định xếp bàn ghế trong văn phòng và lau bảng trắng, đi ngang qua bàn làm việc của Dịch Gia Di lại nhìn thấy một quyển sách dấu chân học úp trên bàn của cô.
Ông ta đứng một lúc, sau đó khoác áo khoác lên đi ra ngoài, lựa cẩn thận được một chiếc lá đỏ nhất và nguyên vẹn nhất dưới cái cây vẹo cổ trước cửa cục cảnh sát, sau khi trở về đặt ở chính giữa cái bàn.
Chiếc lá xinh đẹp có thể sử dụng như một chiếc thẻ đánh dấu sách, sau này không cần úp sách lên bàn nữa.
Hơn nữa rất lâu sau này khi lại lật đến thẻ kẹp sách trong sách này, màu sắc và hình thái từ chiếc lá có thể gợi nhớ đến là mùa nào mua quyển sách này.
Lâm Vượng Cửu duỗi cánh tay đi đổi nước cho hoa tươi hôm qua, sau đó ngồi trước bàn làm việc của mình chỉnh lý toàn bộ văn kiện về các vụ án đang điều tra gần đây.
Phân loại, xếp thứ tự, đánh dấu…
Khi Dịch Gia Di với mái tóc ngắn bị gió thổi tung giẫm chân vào văn phòng đã nhìn thấy Lâm Vượng Cửu.
Trong nháy mắt chú Cửu ngẩng đầu đối diện với cô cảnh sát, trên mặt đối phương đã là nụ cười rạng rỡ.
Văn phòng lập tức tràn ngập vẻ ấm áp, khí lạnh buổi sáng bị quét đi sạch.
“Chú Cửu, chào buổi sáng.” Dịch Gia Di cởi áo khoác ngoài treo lên giá, bỏ túi xách xuống, thuận tay cào mái tóc ngắn vài cái, sau đó đi rót nước pha trà buổi sáng.
Thẳng đến khi hai tay bưng trà nóng hôi hổi mới cảm giác được ngón tay bị gió thổi cóng lại mềm đi, nhấp hai hớp nước vào bụng, gò má và lỗ tai bị cái lạnh thổi đến căng chặt và đỏ hồng cũng dần hồi phục lại như thường.
“Người già ngủ ít lắm.” Lâm Vượng Cửu nhận một cốc trà mà Dịch Gia Di đã pha xong, cười bảo: “Vừa rồi sir Trần của bộ phận giám định gọi điện tới, nói muốn thu thập dấu chân của mọi người để viết một bài luận văn phân tích về dáng đi và dấu chân, bây giờ nếu cô có thời gian có thể qua đó giúp cậu ta giẫm mấy dấu chân.”
Dịch Gia Di nhướn mày, nghe có vẻ rất thú vị đấy.
“Sir Trần nói, chính vì cô với sir Phương gọi cậu ta đi lấy dấu chân về điều tra phân tích và làm thử nghiệm động thái, thật sự trở thành bằng chứng quan trọng trong vụ án của Lưu Phú Cường đã cho cậu ta rất nhiều gợi ý. Sau này phải thường xuyên làm loại luận văn và phân tích này, còn nói về ý nguyện vĩ đại của mình là muốn viết một bài kim chỉ nam thực tế về khoa học giám định Hương Giang nữa chứ.” Chú Cửu cười ha ha móc một cái kẹo cao su trong túi ra, xoa một chút rồi nhét lên vành tai mình, trong nháy mắt đã cảm thấy vành tai trống trơn thoải mái hơn hẳn.
“A, ra là như vậy ạ.” Dịch Gia Di dở khóc dở cười, sao đột nhiên lại nổi hứng vậy…
Khi đến bộ phận giám định, quả nhiên nhìn thấy các kỹ thuật viên vẫn luôn cấm ồn ào lại đang rất náo nhiệt, rất nhiều kỹ thuật viên đang cúi người cầm máy ảnh chụp dấu chân.
Người này chụp xong rồi thì đi lau mực đen ở đế giày, sau đó đến chỗ Diane nhận một cây kẹo que là có thể về tiếp tục làm việc.
Sau khi Dịch Gia Di lại gần, chào hỏi đám người anh Đại Quang Minh rồi cũng chạy đi xếp hàng giẫm mực đen.
Trần Quang Diệu đứng đầu tiên, vừa quan sát người đi đường giẫm dấu chân, vừa ghi chép lên quyển sổ.
Đợi sau khi người đó giẫm xong, lại căn cứ theo tư thế đi đường của người này mà mình đã miêu tả, đối chiếu dấu chân, sắp xếp trước rồi phân tích sau, sau lại viết thành một trường hợp nghiên cứu, ghi vào trong luận văn.
Nước ngoài hình như đã có người chuyên nghiệp từng làm chuyện tương tự như thế, nhưng vóc dáng, khung xương, thói quen sinh hoạt, văn hóa… của người nước ngoài hoàn toàn khác hẳn, nếu như trực tiếp lấy dấu chân học của bọn họ áp dụng vào Hương Giang vẫn sẽ xuất hiện một vài vấn đề.
Được truyền cảm hứng bởi Dịch Gia Di không hề ngại phiền phức lại nghiêm túc khuyến khích anh ta làm thí nghiệm, và sir Phương đêm hôm khuya khoắt kéo anh ta vòng quanh tiểu khu nghiên cứu dấu chân, đột nhiên Trần Quang Diệu không sợ những điều vụn vặn và lượng công việc trong quá trình nghiên cứu những nội dung này nữa, quyết định sẽ không miễn cưỡng sử dụng thành quả nghiên cứu của người nước ngoài nữa.
Anh ta muốn dựa trên nghiên cứu của người nước ngoài, nhắm vào tình hình đặc biệt của người nước mình để làm ra bách khoa toàn thư dấu chân chi tiết thuộc về người nước mình.