Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 453 - Chương 453 - Mấy Mối Quan Hệ Không Xác Định Kia Thì Không Thể Dùng

Chương 453 - Mấy mối quan hệ không xác định kia thì không thể dùng
Chương 453 - Mấy mối quan hệ không xác định kia thì không thể dùng

Chương 453: Mấy mối quan hệ không xác định kia thì không thể dùng

“Không cần gò bó, bình thường mình đi đường thế nào thì cứ đi như vậy.” Khi đến lượt Dịch Gia Di, Trần Quang Diệu cười vô cùng rạng rỡ, giống như một bác sĩ hướng dẫn bạn nhỏ từng bước phối hợp trị liệu.

Dịch Gia Di nhớ lại, hít một hơi thật sâu rồi mới bắt đầu bước đi.

Giẫm xong dấu chân, khi đi qua Trần Quang Diệu, cô nhìn thấy trên quyển sổ ghi lại đơn giản: [Dấu chân nhẹ nhàng, chữ bát hơi hướng ra ngoài, gót chân chạm đất trước, lòng bàn chân lơ lửng nửa giây mới chạm đất, ngón chân vểnh lên, phỏng đoán ngón chân thứ hai dài hơn ngón cái…]

“Á, anh Đại Quang Minh, ngón thứ hai của tôi thật sự dài hơn ngón cái.” Dịch Gia Di lập tức gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Trần Quang Diệu đánh dấu tích phía sau suy đoán của mình, sau đó cười nói với Diane: “Cho Thập Nhất hai cái kẹo nhé.”

Dịch Gia Di buồn cười, trước khi rời đi còn liếc mắt nhìn tư thế đi đường của người khác được ghi trên số của Trần Quang Diệu: [Đi đường nhẹ nhàng, nhìn đông nhìn tây] [Chữ bát hướng vào trong, lòng bàn chân dùng lực, bụng cẳng chân hướng ra ngoài, cơ bắp cẳng chân phát triển] [Vung tay rất mạnh, lưng dài chân ngắn] và rất nhiều thông tin vụn vặt khác.

Cô có thể tưởng tượng ra được, tiếp sau đó sau khi miêu tả dáng đi và thu thập dấu chân xong, anh Đại Quang Minh còn phải nghiên cứu xem giữa đặc điểm của dáng đi và dấu chân này có quan hệ nhân quả tuyệt đối hay không.

Chỉ có thể xác định được có quan hệ nhân quả tuyệt đối thì mới có thể sử dụng khi lập hồ sơ về nhân vật dựa theo dấu chân trong vụ án.

Mấy mối quan hệ không xác định kia thì không thể dùng.

Sau này khi chứng minh còn phải thu thập nhiều trường hợp đặc biệt có tính chuyển hướng hơn.

Đến khi đó, đồng nghiệp ở cục cảnh sát không đủ dùng, không phải anh Đại Quang Minh còn định dẫn các đồng nghiệp ở bộ phận giám định đi ra đường phố ở Hương Giang quan sát người đi đường và tìm người đi đường để lấy trường hợp đấy chứ?

Thật là một lượng công việc rất lớn.

Cầm hai cái kẹo cây, Dịch Gia Di quay đầu liếc mắt nhìn đồng nghiệp trong bộ phận giám định đang bận rộn, tuy rằng mới đầu là cô với anh Nhạc cuốn các đồng nghiệp ở bộ phận giám định vào trước, nhưng bây giờ bọn họ cũng ngược lại tới cuốn cô vào rồi.

Hít một hơi thật sâu, Dịch Gia Di quyết định hôm nay nhất định phải tới chỗ chị Nhân đọc mấy phần hồ sơ đó và làm vài tờ ghi chép.

Lại đến phòng luyện súng, luyện bắn súng nửa tiếng.

Khi về đến văn phòng tổ B, Phương Trấn Nhạc đang ngồi trên bàn làm việc ở cửa phòng của mình, lật đọc từng vụ án cũ mà Khưu Tố San đã chọn ra cho bọn họ.

“Cái này đi điều hồ sơ đi, lấy toàn bộ sáu bản chứng cứ đánh dấu ở đây ra rồi đưa đến bộ phận giám định xét nghiệm lại.” Phương Trấn Nhạc đưa một bản văn kiện cho Tam Phúc rồi lại lật bản thứ hai ra nghiêm túc đọc.

Tam Phúc dựa theo nhiệm vụ đi ra ngoài tới thẳng phòng hồ sơ, vừa vặn đi ngang qua Dịch Gia Di.

Khóe mắt Phương Trấn Nhạc liếc qua cô cảnh sát trẻ, gọi: “Phối hợp với bộ phận giám định thu thập dấu chân xong rồi sao?”

“Vâng, anh Đại Quang Minh nói nếu mọi người có thời gian đều có thể tới lấy.” Dịch Gia Di đáp xong đột nhiên như nghĩ đến gì đó, cô “à” một tiếng chạy tới trước bàn làm việc của mình, rút một hộp nhỏ trong ngăn kéo ra.

Ánh mắt của Phương Trấn Nhạc nhìn theo cô, cuối cùng rơi lên cái hộp nhỏ vuông vức đó.

Thứ gì vậy?

“Anh Nhạc, đây là quà mà tôi với anh cả tôi tự tay chọn cho anh.” Dịch Gia Di đưa cái hộp nhỏ vào trong tay Phương Trấn Nhạc.

Người đàn ông đang ngồi nghiêng lên bàn một cách không có hình tượng đột nhiên hơi thẳng người lên, bàn chân đang đá ngẫu hứng cũng rơi xuống đất, anh cười một cách rất mất tự nhiên, làm bộ làm tịch bảo: “Sao lại khách sáo như thế? Còn tặng quà gì vậy?”

“Là gì thế?” Lưu Gia Minh tò mò thò đầu tới.

“Là một đôi găng tay da cừu, rất mềm rất thoải mái, sắp vào đông rồi, mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ toàn nhét tay vào túi quần làm sao mà được, nhưng không nhét vào túi quần bị cóng tay thì phải làm sao? Đeo đôi găng tay này là được rồi.” Dịch Gia Di nhìn Phương Trấn Nhạc với đôi mắt lấp lánh, mong đợi anh mở hộp.

Bình Luận (0)
Comment