Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 454 - Chương 454 - Anh Nhạc Thử Xem Có Vừa Không

Chương 454 - Anh Nhạc thử xem có vừa không
Chương 454 - Anh Nhạc thử xem có vừa không

Chương 454: Anh Nhạc thử xem có vừa không

Khóe miệng Phương Trấn Nhạc đột nhiên nhếch lên rất cao nhưng lại vội vàng đè xuống, kéo thẳng khóe môi, cố giả bộ bình tĩnh lại vừa vặn giải phóng chút niềm vui, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành nhưng vẫn khá rụt rè.

Một chút thôi, chỉ giải phóng một chút vui vẻ thôi.

Bằng không quét sạch oai phong rồi làm sao làm trưởng quan được nữa.

Anh nhanh chóng bóc gói quà, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hộp vuông, mở nắp hộp ra, bên trong đặt một đôi găng tay màu đen bóng, chất da mềm mại.

Toàn bộ găng tay màu đen như mực, tạo hình rất ngầu, rất xứng với khí chất của anh.

“Anh Nhạc thử xem có vừa không?” Dịch Gia Di cười lộ ra một hàm răng trắng, lông mày nhướn lên rất cao, trông vô cùng hào hứng.

Gary và chú Cửu cũng đi qua góp vui, vây xem món quà mà Dịch Gia Di tặng anh Nhạc.

“Đẹp quá trời!” Gary nói với vẻ ngưỡng mộ.

“Rất đắt đấy.” Chú Cửu chậc chậc gật đầu.

Phương Trấn Nhạc đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người mà lông mày hơi nhảy lên, vẻ kiềm chế nứt ra một vết nhỏ, nhếch cao lên nửa ly.

Đôi mày vừa nhướn thì mí mắt cũng bị kéo lên, lông mi cũng rung nhẹ theo, cái bóng của hàng mi phủ xuống ở đáy mắt cũng đong đưa dao động.

Cho dù là khóe mắt, đuôi lông mày hay là khóe môi đều nóng lòng muốn biểu đạt cảm xúc nhưng cứ cố tình bị chủ nhân thô bạo áp chế.

Phương Trấn Nhạc dường như sợ nhẫn nhịn tất cả xuống thì vẻ mặt sẽ không kiềm chế được nữa, anh vừa cảm nhận chất liệu của găng tay qua bụng ngón tay, vừa lặng lẽ thở dài điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Đeo đôi găng tay lên, kích cỡ vừa vặn, nắm tay rồi duỗi ra đều rất thoải mái, quả nhiên rất mềm mại.

Tuy rằng anh trai ngầu lòi mùa đông sẽ không đeo găng tay nhưng… nếu là một đôi găng tay như vậy, ngược lại có thể phá lệ một lần.

“Chị Thập Nhất, em cũng muốn có găng tay mới!” Đột nhiên Lưu Gia Minh xòe hai tay tới trước mặt Dịch Gia Di, cậu ta không thể nhịn được nữa, cậu ta rất ngưỡng mộ, rất thèm khát.

Dịch Gia Di cười ha ha, huých khuỷu tay vào người cậu ta một cái, giải thích: “Anh cả tôi nói phải cảm ơn sự chỉ dạy của anh Nhạc và cả cơ hội mà anh Nhạc cho một cách vô cùng nghiêm túc, vô cùng có dụng tâm, cho nên mới mua đôi găng tay làm quà, tặng cho sir Phương Trấn Nhạc tốt nhất.”

“À, hóa ra là găng tay cảm ơn à.” Lưu Gia Minh khổ não rụt hai tay về, nhét vào túi áo mình, dán lên bụng: “Tôi không có găng tay, chỉ đành dùng da bụng làm ấm hai tay vậy.”

“Phụt.” Chú Cửu vui vẻ bật cười.

Phương Trấn Nhạc vừa cười vừa gật đầu, anh cả Dịch Gia Đống làm người thật sự quá tốt, thật không tồi!

Dịch Gia Di cũng cười nhìn lại anh, nghiêm túc nói: “Sau này kiếm được tiền sẽ mua nhiều quà cho anh Nhạc hơn, anh cả nói đúng, tôi phải hiếu thuận với người đã dắt dẫn mình trên con đường sự nghiệp như hiếu thuận với cha vậy.”

“…” Đột nhiên nụ cười đang dần mềm mại và rạng rỡ của Phương Trấn Nhạc đông cứng lại.

Rắc một tiếng, là tiếng vụn vỡ của nụ cười.

Gì… gì cơ?

Mấy ngày tiếp theo, tổ B cũng không nhận được vụ án mới gì.

Thế giới hiếm khi thái bình nên mọi người đều rất quý trọng, Phương Trấn Nhạc điều một vài án cũ tới, vừa phân tích logic phá án của thám tử cũ được ghi chép trong hồ sơ cũ, vừa căn cứ theo kỹ thuật mới hiện tại đi bổ sung khuyết thiếu.

Mỗi ngày Dịch Gia Di đều nghiêm túc làm ghi chép, vừa học cách tư duy của các thám tử cũ phụ trách vụ án chưa được giải quyết, vừa căn cứ theo đánh giá của Phương Trấn Nhạc đối với logic của các thám tử cũ, học cách tư duy của sir Phương.

Mấy ngày sau đó, cộng thêm ghi chép đã làm lúc đọc báo cáo hồ sơ của các tiền bối ưu tú tại văn phòng chị Nhân, nội dung được ghi trong quyển sổ nhỏ nhanh chóng trở nên phong phú.

Một ngày trước ngày nghỉ, mọi người cuối cùng cũng phá được một vụ án chưa giải quyết mới nhận.

Lần này khoa học tiên tiến của bộ phận giám định và bộ phận pháp y không có tác dụng, ngược lại các thám tử không ngại làm phiền phức, nghiêm túc đi phỏng vấn lại mang tới tác dụng mấu chốt.

Khi toàn đội đi phỏng vấn lần lượt nhà các đồng nghiệp của nạn nhân đã chết từ mười mấy năm trước thì Phương Trấn Nhạc dẫn Dịch Gia Di đi phỏng vấn một đồng nghiệp từng thuê nhà sống chung với nạn nhân.

Khi đặt câu hỏi và nói chuyện phiếm, tình cờ biết được khi ấy trong nhóm đồng nghiệp có một người thường xuyên vay tiền mọi người, hôm nay mượn anh một trăm đồng, ngày mai sẽ trả anh, ngày kia lại mượn một trăm đồng rồi ngày kia nữa trả.

Bình Luận (0)
Comment