Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 479 - Chương 479 - Không Hổ Là Cô 1

Chương 479 - Không hổ là cô 1
Chương 479 - Không hổ là cô 1

Chương 479: Không hổ là cô 1

Xoa cái bụng căng tròn, Phương Trấn Nhạc quay đầu nổi hứng hỏi Dịch Gia Tuấn: “Mỗi sáng các em đều ăn phong phú như vậy sao?”

“Đúng ạ.” Dịch Gia Tuấn đáp lại như lý đương nhiên, mang vẻ mặt nghi ngờ “lẽ nào anh không ăn bữa sáng bình phàm và bình thường như vậy hay sao?”

“…” Phương Trấn Nhạc cảm thấy linh hồn chấn động, nghi ngờ đời người: Trước đây rốt cuộc mình sống là cuộc sống thảm hại cỡ nào? Cái đó gọi là sống sao? Đó chỉ là gắng gượng không chết mà thôi.

Buồn bực, muốn làm em trai của Dịch Gia Đống ghê!

Tổ trưởng Phương cố gắng che giấu sự đáng thương của mình, giống như một lão đại gia vỗ lên vai của Dịch Gia Tuấn, cảm khái từ tận đáy lòng một cách ý vị sâu xa: “Phải trân trọng đấy nhóc.”

“Yes, sir.” Dịch Gia Tuấn học theo bộ dáng khi nghe lệnh của chị cả, gật đầu một cách nghiêm túc, vừa gật vừa không biết tém tém lại mà dùng ánh mắt thương hại nhìn sir Phương, trong lòng cảm thán: Người giàu có thật đáng thương, ngay cả bữa sáng ngon lành cũng không có, cả ngày ở trong căn nhà to lạnh lẽo này có gì thú vị.

Gia Tuấn nhướng mày thở dài, vùi đầu tiếp tục ăn bữa sáng của mình, ôi chao, ngoài xốp trong mềm, vừa cắn một cái là sữa chảy từ chính giữa ra ngon phải biết, vẫn là làm người nghèo sướng hơn, măm măm.

“…” Phú ông Phương bị thương hại.

Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Sau bữa sáng, Phương Trấn Nhạc giống như đã hứa đưa Dịch Gia Di đến cục cảnh sát trước rồi lại đưa Dịch Gia Đống đi làm, sau đó đưa hai đứa nhỏ đi học.

Trước tiễn Gia Tuấn, đến một đoạn đường trước cửa trường học, Gia Tuấn mở miệng hỏi: “Anh Nhạc, anh thả em ở đây đi.”

“Không phải còn một đoạn nữa sao?” Phương Trấn Nhạc giảm tốc với vẻ nghi ngờ.

“…” Gia Tuấn nhìn qua với vẻ mặt “anh Nhạc chẳng hiểu gì cả”, sau đó nhẹ nhàng thở dài, đáp: “Anh Nhạc, nếu có người nhìn thấy em ngồi xe sang như vậy đi học sẽ cảm thấy em rất không trầm tĩnh, thích khoe khoang, thích khoe giàu, rất không biết khiêm tốn, sau đó coi thường em, cô lập em, em xuống ở đây là được rồi.”

“…” Phương Trấn Nhạc.

Anh giảm tốc đỗ xe ở bên đường, quay đầu đưa cặp sách cho Gia Tuấn, dặn dò: “Trên đường chú ý an toàn.”

“Anh Nhạc cũng vậy, lái xe chậm một chút, đừng vội.” Gia Tuấn nói xong đeo cặp sách lên định đi, nhưng cậu bé lại chợt dừng chân, quay đầu hỏi: “Buổi tối anh Nhạc có tới Dịch Ký ăn cơm không?”

“Chắc là có.” Phương Trấn Nhạc nhướn mày: “Sao thế?”

“Ở cổng trường học bọn em có một quán bánh tôm chiên rất ngon, chắc chắn anh Nhạc chưa từng ăn bao giờ, buổi tối em sẽ mang cho anh ăn.” Gia Tuấn vỗ lên hông mình: “Em bao.”

“…” Phương Trấn Nhạc dở khóc dở cười, xong rồi, bị bạn nhỏ coi thành người giàu có đáng thương chưa từng trải sự đời, chưa từng được ăn gì cả: “Được, cảm ơn Gia Tuấn nhé.”

“Anh Nhạc cũng mời chị cả em ăn đồ ngon, bọn em cũng phải mời lại mới được.” Gia Tuấn nghiêm túc gật đầu rồi mới quay người đeo cặp sách to, lẫn vào trong dòng người, ngẩng đầu sải bước đi học.

Phương Trấn Nhạc nghiêng đầu đảo vô lăng lái vào làn đường, giẫm chân ga đi thẳng tới trường học của Gia Như, không để ý trên gương mặt phản chiếu trong gương chiếu hậu của mình treo một nụ cười.

Khi gần đến trường học của Gia Như, Phương Trấn Nhạc quay đầu hỏi: “Em có muốn xuống xe trước một đoạn không?”

“Em không lắm chuyện như bạn nhỏ đâu, anh Nhạc cứ thả em ở cổng trường là được.” Gia Như dựa người trên ghế phụ lái và nhìn con đường trước mặt, thi thoảng lại quay đầu nhìn người đi đường trên đường, tìm kiếm gương mặt quen thuộc xách cặp sách từ trong đó.

Sau khi nhìn thấy bạn học, cô ta lập tức thò đầu ra vẫy tay, trông thấy gương mặt nhướn mày, lộ ra vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ của bạn học, Gia Như không nhịn được mà thở dài thích thú.

Lòng ham hư vinh từ một, hai năm trước bắt đầu thức tỉnh, khi ấy nhìn thấy bạn học giàu có được gia đình lái xe lớn đưa đi học, trong lòng rất ngưỡng mộ, cứ cảm thấy người khác là bông hoa sống dưới ánh mặt trời, còn mình chỉ là cây nấm nhỏ trốn trong bóng râm, thi thoảng cũng sẽ sinh ra cảm xúc than thân trách phận.

Bây giờ cuối cùng cũng được ngồi xe to đi học, hóa ra là có cảm giác như thế.

Xe Jeep dừng ở cổng trường, Gia Như đeo cặp sách lên, nhanh nhẹn nhảy xuống xe, khi quay đầu mái tóc dài vung ra một độ cung xinh đẹp, đen bóng sáng ngời dưới ánh mặt trời.

Bình Luận (0)
Comment