Chương 480: Không hổ là cô 2
“Cảm ơn anh Nhạc, buổi tối em cũng sẽ mua đồ ăn vặt ở cổng trường bọn em cho anh, chắc chắn không kém hơn của Gia Tuấn mang cho anh đâu.” Gia Như quay người đi đến bên ngoài ghế tài xế, duỗi tay bám vào cửa sổ xe, cúi người tươi cười chào hỏi.
“Buổi tối gặp.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, sau khi vẫy tay bèn giẫm chân ga trở về đường cái, lái đến đầu đường có thể quay đầu.
Gia Như đưa mắt nhìn theo chiếc xe Jeep của Phương Trấn Nhạc rời đi, bạn học vừa chào hỏi cô ta cũng đuổi theo.
Tay phải của đối phương vỗ lên vai Gia Như nhưng đôi mắt lại nhìn xe Jeep của Phương Trấn Nhạc lái đi, kinh ngạc nói: “Lái xe Jeep luôn hả, loại xe này đắt lắm đó, cha tớ vẫn luôn muốn mua nhưng không được.”
“Xe này đắt lắm sao?” Gia Như tò mò hỏi.
“Đương nhiên rồi, hơn nữa biển số cũng lâu rồi, có phải là một tốp người mua xe sớm nhất không ta, old – money, đại phú hào, ôi, là anh cả của cậu sao? Hay là bạn trai thế? Ha ha.”
“Đều không phải?” Gia Như lắc đầu.
Bạn học nhìn chiếc xe Jeep lớn quay đầu ở đầu đường phía trước, khi lái về băng qua cổng trường học, người đàn ông ngồi ở ghế lái vẫy tay với Gia Như rồi mới lái qua.
“Đẹp trai thế.” Bạn học không nhịn được mà há to mồm, trong mắt phát ra tia sáng hóng hớt: “Ngầu vãi!”
“Đương nhiên rồi.” Gia Như quay đầu, bước vào cổng trường học trong ánh mắt ngưỡng mộ của bạn học.
…
Khi Phương Trấn Nhạc về cục cảnh sát, các thám tử đang sắp xếp manh mối.
Dịch Gia Di khoanh tay đứng trước bảng trắng, còn Lưu Gia Minh đang viết chữ lên bảng trắng: [Thi thể đi đâu?]
Mọi người nhìn thấy Phương Trấn Nhạc đi vào cửa lập tức buông công việc trong tay, đứng thẳng người chào hỏi: “Anh Nhạc!”
“Sir Phương!”
“Thế nào rồi? Có manh mối mới gì chưa?” Phương Trấn Nhạc mở một cúc áo ra, hôm nay Hương Giang hơi ấm trở lại, anh một đường lái xe về bị gió ẩm và oi bức thôi qua, lại có hơi nóng.
Anh thuận tay lấy một cốc cà phê, ngẩng đầu uống hơn nửa cốc, sau đó đi đến bên cạnh cái bàn phía trước bảng trắng, cơ thể dựa về sau, ngồi lên đó.
Trong văn phòng tổ B, bàn không chỉ dùng để cúi đầu làm việc mà còn dùng để ngồi.
“Sáng nay bộ phận giám định khoa học của cục cảnh sát Central đã gửi fax một phần kết quả xét nghiệm làm gấp của bọn họ và thông tin mới lấy được nhất qua đây.” Lưu Gia Minh đặt bút ghi bảng xuống, đi đến bên cạnh Phương Trấn Nhạc và báo cáo: “Tại khúc cua lớn đường Severn có vết bánh xe phanh gấp, căn cứ theo khoảng cách bánh và các thông tin khác có thể đoán ra xe thuộc loại phổ biến năm ghế.
Từ các manh mối như dấu chân có thể suy đoán ra người bị hại đã chọn nhảy xuống xe, sau khi nhảy xuống lại bò dậy chạy trốn, trong lúc hoảng loạn không cẩn thận nhảy xuống sườn dốc, trong quá trình này lượng máu chảy đã rất nhiều rồi.
Hai người tranh chấp giằng co đến chỗ phát hiện ra chiếc áo tây trang, áo tây trang của nạn nhân bị kéo rớt, sau đó hai người lại giằng co đến một hướng khác, cũng từ hướng khác trở về xe.
Sau đó có người giẫm lên một vài dấu chân và vết máu phát hiện được ở hiện trường, đã xác định một vài dấu vết trong số đó bị một nhân chứng khác phát hiện ra hiện trường phá hỏng, cũng chính là công nhân vệ sinh kia.
Có khả năng hung thủ cũng phá hỏng một vài thứ ở hiện trường, nhưng tạm thời không có cách nào kiểm tra.
Hung thủ không trở về lấy chiếc áo tây trang có khả năng là vì anh ta phải khống chế nạn nhân, không rảnh đi xử lý hiện trường tranh chấp, cũng có khả năng vì nghe được tiếng xe máy của nhân viên vệ sinh nên không thể không lập tức rời khỏi hiện trường.”
Lưu Gia Minh hít một hơi thật sâu, nghĩ ngợi chút rồi mới nói tiếp: “Toàn bộ vết máu thu thập được ở các chỗ tại hiện trường, thông qua xét nghiệm đều thuộc về cùng một người.
Không phát hiện ra vết máu của người thứ hai tại hiện trường.
Trước khu vực phát hiện ra tây trang, chỗ mà người bị hại và hung thủ xảy ra xung đột có lượng máu chảy cực nhiều.
Pháp y của cục cảnh sát Central căn cứ theo lượng máu làm ra một bản báo cáo, chủ sở hữu chiếc áo tây trang chắc hẳn đã chết. Thời gian tử vong rất có khả năng là khi xảy ra tranh chấp rồi bị kéo lên xe, đại khái là từ bảy giờ đến chín giờ tối ngày hai mươi hai.