Chương 481: Không hổ là cô 3
Mà thời gian nạn nhân và hung thủ xảy ra tranh chấp tại khúc cua lớn đường Severn thì vào khoảng năm giờ đến chín giờ tối.”
Phương Trấn Nhạc đi đến trước bảng trắng ghi lại hai mốc thời gian này.
“Dấu vân tay hiện có tạm thời vẫn chưa đối chiếu được người, các đồng nghiệp ở bộ phận giám định của cục cảnh sát Central sẽ tiếp tục so sánh đặc điểm dấu vân tay.”
Lưu Gia Minh gãi đầu, lại lấy quyển sổ đã ghi chép lúc nhận điện thoại vừa rồi lên, nhìn rồi lại nói tiếp: “Sáng nay, bộ phận giám định của cục cảnh sát Central sẽ tới hiện trường khảo sát lần hai, dù sao thì tối qua trời cũng tối quá, có khả năng có manh mối bị bỏ sót. Bọn họ muốn mời người phụ trách CID điều tra vụ án của chúng ta phái ít nhất một thám tử tới cùng khảo sát.”
“Chú Cửu và Gia Minh đi đi, không cần thiết phải xuống sườn dốc, cứ theo khảo sát cùng, thu thập một ít manh mối là được.” Phương Trấn Nhạc điểm tướng.
“Yes, sir.” Sau khi chú Cửu và Gia Minh đáp lời, tự về bàn làm việc cầm cốc cà phê mà sáng nay Dịch Gia Di gọi ở dưới lầu lên rồi xuất phát.
Phương Trấn Nhạc giang cánh tay, quay đầu nhìn ba người còn lại trong văn phòng, đột nhiên quay đầu hỏi Dịch Gia Di: “Cô cảm thấy tiếp theo phải làm gì?”
Dịch Gia Di đang vừa ghi chép lên sổ vừa cụp mắt trầm tư, đột nhiên bị điểm danh, cô ngẩng đầu sững sờ vài giây mới phản ứng lại được Phương Trấn Nhạc đang nói gì.
Cô quay đầu đối diện với ánh mắt của Tam Phúc và Gary, áp chế sự thôi thúc muốn khiêm tốn theo bản năng mà hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, dũng cảm chấp nhận ánh nhìn thẩm vấn có khả năng tồn tại tới từ người khác, thản nhiên đối mặt với dục vọng muốn làm tổ trưởng của mình, đứng dậy đáp: “Bây giờ chuyện quan trọng nhất chúng ta có thể làm là xác định thân phận của nạn nhân, tìm được người này hoặc là thi thể.
Trong các bức ảnh mà bộ phận giám định của cục cảnh sát Central gửi bản fax qua có ảnh của chiếc áo tây trang, chúng ta có thể in ra vài bản, một nhóm người cầm ảnh thuận theo đường Severn đi phỏng vấn các hộ dân nhà giàu trên đỉnh núi, có lẽ có thể tìm được người sở hữu chiếc áo này.
Một tổ khác tới các cửa hàng sang trọng, căn cứ theo các thông tin như hãng áo khoác, kiểu dáng… để tìm kiếm người mua chiếc áo này.”
Vừa rồi lúc bộ phận giám định của cục cảnh sát Central gọi điện tới, Dịch Gia Di nhận máy đã đặc biệt hỏi A Uy gửi fax và gọi điện qua về hãng, chất liệu và các thông tin khác của chiếc áo tây trang đó.
Quần áo đắt tiền của các thương hiệu lớn đều thuộc hàng xa xỉ, không giống với quần áo mà người bình thường tùy tiện mua, chúng có các thông tin như kích cỡ, kiểu dáng… Đại khái cũng giống như con người có các thông tin như ngày tháng năm sinh, nơi sinh… sở hữu “chứng minh thư” của riêng mình, căn cứ theo mấy manh mối này là có thể lần ra nguồn gốc.
Phương Trấn Nhạc đã sớm có dự án trong đầu sau khi nghe Dịch Gia Di nói xong cũng nghiêm túc gật đầu, sau đó nhướn mày ra hiệu.
Dịch Gia Di nhận được thông tin từ anh lại mím môi, quay đầu nhìn về phía Gary và Tam Phúc, gom dũng khí đi về phía các thám tử và ra chỉ thị: “Anh Tam Phúc và Gary căn cứ theo thông tin hiện có đi tìm kiếm các cửa hàng trong thành phố Hương Giang bán chiếc tây trang này, sau đó đi phỏng vấn cửa hàng hãng, tìm người mua tây trang này.
Tôi với anh Nhạc sẽ đi tìm các hộ dân cư trên đỉnh núi để tìm chủ nhân của chiếc tây trang.
Bây giờ xuất phát ngay.”
Tuy rằng trước đó đã từng dẫn tổ nhỏ gồm Gary với Lưu Gia Minh do anh Nhạc giúp sắp xếp, nhưng lần này có anh Tam Phúc nên cô vẫn hơi khẩn trương như cũ.
Chưa từng làm lãnh đạo nên không quen quản lý và chỉ huy người khác, cô vẫn có rất nhiều gánh nặng tâm lý.
Lo lắng trong xương cốt người khác vẫn không phục như cũ, sẽ cảm thấy cô đưa ra chỉ thị khi “hold” mọi thứ là một loại hành động công kích, vì thế mà sinh ra địch ý.
Cũng sợ anh Tam Phúc cho dù thân là đồng nghiệp cũng thích cô, nhưng vẫn không có cách nào chấp nhận được việc bị cô chỉ huy, dù sao có đôi khi về mặt lý trí, con người tưởng mình có thể chấp nhận được nhưng trên thực tế khi gặp chuyện vẫn là cảm tính chiếm thượng phong, sẽ phản kháng và mất hứng theo bản năng.
Bắt đầu từ lúc anh Nhạc huấn luyện cô ý thức và khả năng độc lập dẫn đội một cách có mục đích, Dịch Gia Di mới hiểu ra, hóa ra thứ mà quyền lực đại diện không phải là “tôi muốn làm gì thì làm cái đó” sảng khoái như thế.
Muốn sở hữu một phần quyền lợi cũng cần có dũng khí và tự tin, quản lý dũng khí của người khác và điều khiển lòng tin của người khác.