Chương 485: Lời nhắn nhủ 1
Khi ông ta cúi đầu nhìn mảnh sân bên ngoài cửa sổ lại chợt nghĩ đến Dịch Gia Di.
Trong đầu vô thức hiện lên mấy chữ, nhất thời linh cảm hiện ra, dường như có thể miêu tả về con người Dịch Gia Di này một cách vô cùng vô rõ ràng: [Dịu dàng nhưng không mềm yếu, mạnh mẽ mà không ngang ngược!]
Sau đó chú Cửu mím môi cười, vốn có hơi lo lắng Từ Thiếu Uy không biết chừng mực sẽ bắt nạt Thập Nhất nhưng lúc này cũng giống như Lưu Gia Minh, tin tưởng Thập Nhất mà dứt bỏ suy nghĩ, có thể chuyên tâm làm công việc phỏng vấn của mình.
…
Đám trẻ đều đã đi cả rồi, Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn chiếc xe đỗ bên cạnh hai người và nói với Khưu Tố San: “Lái xe đến đầu đường bên ngoài biệt thự đường Severn đỗ đi, tôi còn có thể trông chừng bọn họ một chút.”
“Để làm gì? Lẽ nào sợ bọn họ lười biếng hay sao?” Khưu Tố San buồn cười.
“Ngược lại không phải sợ họ lười biếng, mà là muốn xem tình hình của bọn họ.” Phương Trấn Nhạc quay người đi về phía xe Jeep của mình, sau khi khởi động lập tức lái lên trên.
Khưu Tố San lắc đầu cười khổ, cũng đi đến bên cạnh xe của mình, cạch một tiếng ấn mở, cúi người ngồi lên ghế tài xế sau đó nhấn chân ga đi theo.
Đợi một chiếc xe Jeep to và một chiếc Sedan màu đỏ lần lượt đỗ ở ven đường bên ngoài khu cộng đồng biệt thự đường Severn, sau khi hai vị tài xế khóa xe lặng lẽ đi về phía trước lan can bên sườn dốc.
“Không kiểm tra ra được manh mối gì từ điện thoại di động sao?” Khưu Tố San vừa đi về phía Phương Trấn Nhạc, vừa hỏi.
“Rơi hỏng rồi.” Phương Trấn Nhạc dựa lên bên ngoài xe của mình.
Khưu Tố San cũng dựa lên chiếc xe Jeep của anh, đối diện với sườn dốc, lan can và vịnh ở phía xa trước mặt, chị ta đi thẳng vào vấn đề: “Viên cảnh sát mặc quân trang tên Từ Thiếu Uy đó sau khi tốt nghiệp cấp ba đã tới Quảng Đông lăn lộn một năm, sau khi trở về đã thi vào trường cảnh sát. Trong khoảng thời gian đi học biểu hiện ở các môn vô cùng tốt, tốt nghiệp xong là vào cục cảnh sát Hồng Khám Thôn, khu Hồng Khám làm việc, vốn biểu hiện rất tốt, khi ấy cậu ta còn đệ trình thư xin mong muốn được vào CID làm thám tử.
Nhưng trong một hoạt động đuổi bắt đã đả thương người do quá khích, bị bộ phận khiển trách ghi vào hồ sơ một lần, lệnh điều động bị trì hoãn, phải ở lại quan sát.
Sau này ở cương vị cảnh sát mặc quân trang, biểu hiện vẫn rất tốt như cũ. Nhưng vẫn cùng một vấn đề tương tự, sau khi tham gia vào nhiệm vụ của tổ chuyên án điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, trong lúc kích động bắt nghi phạm đã dẫn đến một người trong băng nhóm tội phạm gãy xương sườn, dập sọ, gãy vụn xương cẳng chân… Người bị thương là một người chỉ điểm trung tâm, hơn nữa còn là nhân chứng tố cáo tội phạm mà phía cảnh sát đang tập trung phát triển, vì chuyện này mà Từ Thiếu Uy lại làm cảnh sát mặc quân trang năm năm. Khoảng thời gian này biểu hiện rất tốt, lại đệ đơn xin được vào CID, thông qua phỏng vấn, trong giai đoạn kiểm tra cũng không xảy ra vấn đề gì, trưởng quan của cậu ta xác định tật xấu của cậu ta chẳng qua là do lúc tuổi trẻ khí thịnh, căm ghét cái ác như kẻ thù, không hiểu tiết chế, nhưng bây giờ đã hiểu quy tắc hơn nhiều rồi.
Tôi đã đọc thông tin hồ sơ của người này, kỹ thuật bắn súng chuẩn, thân thủ tốt, lòng nhiệt tình với công việc cao, tôi sắp xếp cho cậu ta thân phận cảnh sát mặc quân trang trước, đi theo các cậu làm việc, sau này cậu xem xét và khảo nghiệm một chút, cảm thấy được thì giữ lại, OK?”
“Được rồi, tôi sẽ quan sát cậu ta.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, đây là người anh em tương lai sẽ làm cấp dưới của Dịch Gia Di, lưng đối lưng, anh nhất định phải kiểm tra cho kỹ.
Đúng lúc này, ở phía xa hình như có tiếng động, Phương Trấn Nhạc và Khưu Tố San cùng quay đầu về phía khu biệt thự ở phía đối diện với con đường nơi cầu thang đi lên.
Lưu Gia Minh và Lâm Vượng Cửu đang đi ra khỏi biệt thự số bảy đường Severn, vừa nói chuyện vừa vòng về phía biệt thự số tám.
Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào hai người này, thẳng đến khi bọn họ vòng vào con đường nhỏ trước cửa biệt thự số tám, không nhìn thấy vẻ mặt nữa mới mở miệng nói: “Hình như tâm trạng của Lưu Gia Minh rất tốt, chú Cửu thì vẫn lười biếng như thường.”
“Đúng vậy, một người tràn đầy lòng tin, dồi dào cảm xúc, một người thì mặt mày nặng nề già nua, cứ như người khác nợ rất nhiều tiền của chú ấy vậy.” Khưu Tố San quay người dựa vào một bên đầu xe Jeep, nhìn bóng lưng của Lưu Gia Minh và chú Cửu, cười bảo: “Ngược lại hai người này rất bù trừ cho nhau.”
Một người không có lòng dạ gì nhưng giá trị cảm xúc lại rất đầy.