Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 486 - Chương 486 - Lời Nhắn Nhủ 2

Chương 486 - Lời nhắn nhủ 2
Chương 486 - Lời nhắn nhủ 2

Chương 486: Lời nhắn nhủ 2

Một người tự có tính toán trong lòng nhưng lúc nào cũng mất hứng.

“Đợi lát nữa bọn họ đi ra khỏi biệt thự số tám, chị nhìn lại xem, chú Cửu chắc chắn vẫn là bộ dáng này, nhưng Lưu Gia Minh nhất định sẽ biến thành chán nản ủ rũ, còn tang thương hơn cả chú Cửu.” Phương Trấn Nhạc nhướn mày, nói.

“Tại sao?” Khưu Tố San quay đầu, nghĩ ngợi một chút rồi duỗi một ngón tay ngăn lời giải thích của Phương Trấn Nhạc mà đoán mò: “Cậu đoán hộ dân cư ở biệt thự số tám đường Severn sẽ không có người sở hữu chiếc tây trang dính máu sao?”

Sao suy luận ra được ảo vậy?

Chị ta quan sát nghiêm túc biệt thự số tám, không có gì khác biệt quá lớn với những căn biệt thự khác. Lẽ nào từ thảm thực vật trước cửa và cách phối màu bên ngoài tường biệt thự có thể nhìn ra được gia đình chủ nhà không thích tây trang màu trắng sao?

Phương Trấn Nhạc cũng không nói gì cả.

Vì thế hai người bắt đầu chờ đợi, đại khái khoảng hai mươi phút sau, chú Cửu và Lưu Gia Minh cuối cùng cũng bước ra khỏi căn nhà số tám.

Khưu Tố San lập tức đứng thẳng người, trợn tròn mắt rướn cổ tới nhìn, điều khiến người kinh ngạc là lại bị Phương Trấn Nhạc nói trúng phóc. Lưu Gia Minh vòng về đi ở phía sau chú Cửu, vẻ mặt hoàn toàn sao chép lại của chú Cửu, quả thật rất tang thương, rất chán nản.

Khó mà tưởng tượng ra được một người vừa rồi còn tràn đầy tự tin, tinh thần phơi phới sẽ quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế.

“Đã xảy ra chuyện gì? Có phải cậu quen người ở trong căn biệt thự số tám đó không?” Khưu Tố San liên tưởng đến tính khả năng này, dù sao thì một cậu con trai nhỏ của ông vua đá quý như Phương Trấn Nhạc này chính là cậu ấm nhà giàu ở trong căn biệt thự trên đỉnh núi, nói không chừng người ở trong căn biệt thự số tám đường Severn chính là bạn chơi từ thuở nhỏ của anh, hoặc là một vị trưởng bối nào đó trong giới phú hào chăng?

Phương Trấn Nhạc vừa cười vừa lắc đầu đáp: “Sở dĩ tôi đoán ra được Lưu Gia Minh sẽ chán nản cũng không phải vì đoán ra được người sống trong căn biệt thự số tám kia không phải nạn nhân trong vụ án này, mà chỉ là đoán phản ứng mà Lưu Gia Minh sẽ có nếu lại gặp phải thất bại sẽ có mà thôi.”

“Nói cách khác, nếu trong căn biệt thự số tám vừa vặn có nạn nhân trong vụ án này ở thì cậu sẽ bị vả mặt?” Khưu Tố San quay đầu, liếc mắt nhìn anh.

Phương Trấn Nhạc gật đầu, anh thừa nhận anh cũng có vài phần cược ở đây.

“Được rồi, vậy cậu nói xem, tại sao lại đoán nếu như gặp phải thất bại, Lưu Gia Minh sẽ có phản ứng này?” Khưu Tố San quay đầu, dựa lên xe Jeep nhìn chằm chằm vào Phương Trấn Nhạc: “Vì hiểu Lưu Gia Minh sao?”

Phương Trấn Nhạc gật đầu, giải thích: “Tôi kể cho chị một câu chuyện nhé.”

“Ừm, cậu nói đi.”

“Từng có một vĩ nhân gặp được hai kiểu người thế này, một kiểu thì tràn đầy tự tin đối với chiến tranh, cảm thấy chỉ cần xông pha thì chắc chắn có thể thắng. Một kiểu thì vô cùng tiêu cực, cảm thấy tuyệt đối không thể lao lên vì nhất định sẽ thua. Người bạn của vĩ nhân ủng hộ kiểu người thứ nhất, cũng cảm thấy có thể thắng. Vĩ nhân thì lại lắc đầu nói, hai kiểu người này đều cần phải phòng bị, vừa phải nâng cao sĩ khí khiến kiểu người thứ hai có sức sống hơn, vừa phải cẩn thận kiểu người thứ nhất sẽ trở thành kẻ kéo chân đội ngũ còn đáng sợ hơn kiểu người thứ hai.”

“…” Khưu Tố San kiên nhẫn đợi câu chuyện của Phương Trấn Nhạc triển khai.

“Chú Cửu là kiểu người thứ hai, rất dễ hiểu, cuộc đời của bọn họ đã gặp quá nhiều thất bại cho nên vô cùng đề phòng thế giới. Để bảo vệ bản thân không bị thất vọng hủy hoại mà không dám mong chờ, vì thế cho dù trong lòng có nhiệt huyết cũng sẽ che giấu thật tốt. Với kiểu người này, bộ dáng chán nản chính là màu sắc tự vệ của chú ấy. Quả thật rất dễ biểu đạt ra cảm xúc bi quan như ‘chuyện này chẳng có hy vọng đâu’ ngay cả khi sự việc còn chưa bắt đầu, từ đó kéo sĩ khí của toàn bộ đội xuống, cho nên thường cần điều chỉnh cảm xúc của bọn họ.

Mà tôi từng là kiểu người thứ nhất, Lưu Gia Minh cũng là kiểu người thứ nhất. Loại người này có thể càng nguy hiểm hơn kiểu người như chú Cửu vì chúng tôi kích động, có quá nhiều cảm xúc lạc quan dư thừa, thậm chí là vô căn cứ, cảm thấy chỉ cần mình bắt đầu đi phỏng vấn nhất định rất nhanh sẽ phát hiện ra manh mối, tiếp đó tìm được nạn nhân, nhưng đột nhiên gặp phải thất bại, sự chênh lệch về mặt tâm lý sẽ vô cùng lớn, sau đó biến thành loại người thứ hai, thậm chí còn hận đời hơn, cũng càng tiêu cực hơn kiểu người thứ hai.”

Giọng nói của Phương Trấn Nhạc rất trầm, hòa vào trong gió núi, giống như một viên đá lăn trên lá cây phát ra âm thanh trầm thấp vậy.

“Ừm.” Khưu Tố San gật đầu, thấp thoáng hiểu ra được ý của anh.

Bình Luận (0)
Comment