Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 487 - Chương 487 - Lời Nhắn Nhủ 3

Chương 487 - Lời nhắn nhủ 3
Chương 487 - Lời nhắn nhủ 3

Chương 487: Lời nhắn nhủ 3

“Trên thực tế, thái độ tốt nhất chắc hẳn là có đánh giá độ khó của sự việc một cách thích hợp, vừa không cảm thấy nó rất dễ cũng đừng cảm thấy nó hoàn toàn không có cách nào giải quyết. Thái độ khách quan, cảm xúc ổn định, có tính bền bỉ, có kiên nhẫn, mới có thể duy trì trạng thái tâm lý khỏe mạnh và cảm xúc lành mạnh, làm trên cương vị thám tử này cả đời được.”

“Cho nên cậu cảm thấy Dịch Gia Di là loại nào? Cô ấy là loại khách quan sao?” Đột nhiên Khưu Tố San nghĩ đến trước đây mình cũng từng rất lo lắng Dịch Gia Di là kiểu người đầu tiên, sẽ trong quá trình phá được án thuận lợi rất nhiều lần mà bỏ qua độ khó của công việc này, sau này bất chợt gặp phải thất bại sẽ không dứng dậy được nữa.

Nhưng đến bây giờ, cô cảnh sát trẻ đã trải qua nhiều vụ án như vậy, gặp phải độ khó, gặp phải đối thủ khó chơi, thậm chí còn lướt qua họng súng của vua cướp Diệp Vĩnh Càn, nhưng đến hiện giờ vẫn còn nguyên khí, còn nhiệt tình như cũ, cho nên cô có phải là loại người mềm dẻo lại khách quan và ổn định không?

“…” Phương Trấn Nhạc không hề tiếp lời, anh quay đầu nhìn về phía xa, vừa vặn trông thấy Dịch Gia Di và Từ Thiếu Uy một trước một sau đi ra khỏi căn biệt thự số hai đường Severn.

Trên mặt cô dường như không mang theo biểu cảm gì, chỉ là vừa cầm quyển sổ ghi chép nhỏ đó của mình vừa ghi chép, vừa thi thoảng quay đầu đối thoại với viên cảnh sát mặc quân trang đồng hành cùng – Từ Thiếu Uy.

Thập Nhất là người có cảm xúc vô cùng phong phú, đứa trẻ nhạy cảm có thể phát hiện ra nhiều thông tin hơn trong quá trình điều tra phá án, nhưng cũng vì nhìn thấy nhiều hơn người khác mà dễ không vui.

Nhưng đồng thời cô cũng là một người vô cùng chuyên chú, đơn thuần, hơn nữa đủ nhiệt tình đối với công việc này, đây đại khái chính là bí quyết để cô giữ được tâm thái rạng rỡ đi.

Anh trong quá khứ cũng không làm được như Dịch Gia Di… tiến vào CID vài tháng mà vẫn có thể treo nụ cười trên mặt như thường.

“Rất có lý, góc độ này rất thích hợp để dạy cấp dưới theo năng khiếu khi quản lý nhân tài.” Khưu Tố San gật đầu.

“Sau này Thập Nhất thăng chức làm tổ trưởng, chị có thể hoàn toàn nói về góc độ này với cô ấy, chia thành các mẩu chuyện xưa nhỏ, như vậy cô ấy sẽ càng nghe hiểu hơn.”

Khưu Tố San quay đầu, nhìn chằm chằm vào Phương Trấn Nhạc một lúc rồi mới thở ra một hơi, nói với ý vị sâu xa: “Vẫn là cậu từ từ dạy đi, nội dung mà cậu tổng kết ra chắc chắn sẽ nói càng trôi chảy hơn tôi rồi. Còn nữa, cậu chỉ thăng chức chứ không đi ra nước ngoài mà không trở về nữa, đừng có làm như kiểu nhắn nhủ di ngôn có được không?”

“Này!” Đôi mày của Phương Trấn Nhạc dựng thẳng lên, cho dù anh không phải chú Cửu nhưng cũng cảm thấy xui xẻo đấy nhé: “Trở về lập tức đến văn phòng của chúng tôi thắp hương xin lỗi Quan Công, biết chưa?”

“Ha ha, biết rồi thưa sir.” Khưu Tố San vừa cười vừa phất tay.

“…” Phương Trấn Nhạc nhướn mày, nhìn chằm chằm vào biểu cảm của chị ta, cũng không hề chuyển tầm nhìn đi.

Anh quan sát kỹ biểu cảm của chị ta, mình sắp thăng chức và bị điều đi, gần đây ít nhiều gì cũng có chút buồn, Khưu Tố San làm sao vậy?

Anh cứ cảm thấy hôm nay madam… quái quái thế nào ấy!

“Thích quan sát người khác như vậy sao?” Khưu Tố San dường như sợ bị nhìn ra gì đó mà chuyển đề tài.

“Làm thám tử cần phải hiểu nghi phạm, hiểu nhân chứng, hiểu nạn nhân, phân biệt lời nói dối và lời nói thật của bọn họ, hiểu âm điệu bên ngoài lời nói của bọn họ, hiểu ý nghĩa trong biểu cảm và thái độ của bọn họ… Nhiều yêu cầu như thế, không cẩn thận quan sát người khác thì làm sao phân biệt được.” Cuối cùng Phương Trấn Nhạc cũng thu lại tầm nhìn quan sát.

“Đúng vậy, qua một đợt nữa nước Anh có khóa học đào tạo sâu về tâm lý học tội phạm. Tôi muốn đi học một chút, đã báo danh rồi. Tính đến thời điểm đó đại khái cũng là giai đoạn nghỉ trước khi thăng chức làm giám sát thực tập của cậu, tôi đã giúp cậu báo danh rồi, cũng đi học luôn đi.” Khưu Tố San duỗi tay chống lên lan can khoảng tám mươi phân này, nhìn về phía Hương Giang dưới góc từ trên cao xuống.

“Thời gian của khóa học có lâu không?” Cho dù thăng chức làm giám sát lại được khởi bước nhưng vẫn còn rất nhiều kỷ niệm về tổ cũ trước kia, anh vẫn không muốn đi quá lâu.

“Là một khóa học ngắn thổi, tầm một tháng.”

“Được rồi, cảm ơn madam.”

“Không cần khách sáo, sau này mọi người đều là giám sát, không có quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, cậu không cần gọi tôi là trưởng quan, tôi cũng có thể bình tĩnh ôn hòa học hỏi một vài thứ từ cậu.” Nghĩ lại vài năm này làm cấp trên của Phương Trấn Nhạc, ngược lại trước kia học được rất nhiều thứ từ anh, chỉ là trước đây mang thân phận trên mình, cũng không tiện nói với anh rằng một madam như chị ta lại học hỏi một tổ trưởng như anh, thế rất mất thân phận, sau này ngược lại không cần cân nhắc đến mấy chuyện này nữa.

Bình Luận (0)
Comment