Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 488 - Chương 488 - Lời Nhắn Nhủ 4

Chương 488 - Lời nhắn nhủ 4
Chương 488 - Lời nhắn nhủ 4

Chương 488: Lời nhắn nhủ 4

“Không thể nói như vậy, chị sắp làm giám sát cao cấp, vẫn là trưởng quan.”

“Cũng không phải tổng giám sát, chúng ta trừ tiền lương có phân cao thấp ra thì những cái khác không khác biệt.”

“Tôi cũng học được rất nhiều thứ từ madam.”

“Hả?” Khưu Tố San lập tức nổi lên hứng thú.

Phương Trấn Nhạc duỗi thắt lưng, mở miệng nói: “Có đôi khi làm lãnh đạo không cần việc gì cũng giành lên trước, hơn nữa không cần giành với thám tử cấp dưới của mình.

Phải cho người ta cơ hội gặp rắc rối, cho người ta thoải mái đi làm và hiểu phải nhận được bài học, học được đạo lý từ trong đó, cũng phải cho cấp dưới cơ hội lập công, để bọn họ nếm trải cảm giác vẻ vang và có thành tựu, cổ vũ lòng cầu tiến.

Tôi biết trong mấy năm chúng ta hợp tác này, chị đã giúp tôi bù vào rất nhiều thiếu sót, cũng cho tôi rất nhiều con đường.

Rất nhiều lúc cũng không phải chị không thể làm mấy công việc đó nhưng chị rất hiểu, cho dù là quan hệ cấp trên cấp dưới cũng phải tôn trọng lẫn nhau, mỗi người mỗi việc đều có sắp đặt đâu vào đấy.

Trong hệ thống cảnh sát vốn không phải chỉ có biết phá án mới là xứng đáng với chức vụ và ưu tú, madam là một trưởng quan xuất sắc, tôi thật sự cũng đang học hỏi chị làm thế nào để ở chung với các thám tử cấp dưới.”

Tuy rằng ngoài miệng Khưu Tố San không nói nhưng đấu võ mồm với anh nhiều năm như thế, đột nhiên được cấp dưới lâu năm đắc lực khen như vậy, trong lòng thật ra đã vui như hoa nở rồi.

“Trước đây không phát hiện ra cậu có thể một hơi nói ra nhiều lời như thế, sao đột nhiên không làm cool-guy nữa mà lại nói chuyện một cách ôn hòa bình tĩnh với tôi như vậy?” Chị ta cúi người chống tay lên lan can, theo bản năng thông qua trêu chọc để che giấu sự đắc ý của mình, cuối cùng vẫn không nói ra hai chữ “cảm ơn” đó.

Phương Trấn Nhạc nở nụ cười, cũng không hề để ý đến hành động nghĩ một đằng nói một nẻo của chị ta, anh duỗi tay chỉ về phía một cái cây bên ngoài lan can bảo vệ bên cạnh sườn dốc, ra hiệu cho Khưu Tố San nhìn, sau đó nói: “Nhìn thấy nơi đó không?”

“Năm thứ hai tôi làm thám tử CID, trong đại hội thể thao trung đoàn quân cảnh, tôi đã thua một tổ trưởng của cục cảnh sát Central, tối hôm đó, tôi đứng trên đất bằng bên cạnh cái cây ngoài lan can bảo hộ đó dầm mưa nửa đêm.

Thật sự là một người có lòng hiếu thắng quá mạnh, quá dễ dàng xung đột với người khác là thật, rất dễ giống như chú Cửu, sau khi trải qua thất bại to lớn, từ một thám tử nhiệt huyết nhất biến thành người lười biếng và chán nản nhất.

Sau này vào tổ B theo chị, phát hiện ra có rất nhiều lúc tôi đã giành mất công lao của chị.

Có khi dẫn đội làm việc thậm chí còn không báo cáo với chị, nhưng chị cũng không để ý.”

Khưu Tố San quay đầu, quay lưng lại với anh rồi bĩu môi.

Sao có khả năng không để ý được chứ, là siêu tức giận đấy được chưa, còn vì thế mà kéo bạn bè đi uống rượu, suốt toàn bộ quá trình đều chửi anh thậm tệ.

Nhưng cũng có cách gì được đâu, anh phá án dũng cảm như thế, lẽ nào muốn chị ta vì khoe quan uy mà chèn ép anh hay sao? Ngược lại chị ta cũng không phải người không có nhân phẩm như thế.

“Lúc đó tôi không hiểu cho lắm, có đôi khi sẽ nghĩ lẽ nào madam không sợ bị người xem thường hay sao?

Sau này mới từ từ phát hiện ra, hóa ra từ một người ung dung không tranh đoạt như thế, tôi cũng sẽ không cảm thấy chị yếu, ngược lại xem qua lý lịch của chị, làm việc chung với chị lâu rồi, tôi cũng biết hóa ra chị cũng là một thám tử rất mạnh, rất liều.

Chỉ là chị hiểu cách thích ứng với hoàn cảnh mà thôi.”

Phương Trấn Nhạc hít một hơi thật sâu, dường như đang nhớ lại năm tháng trong quá khứ, anh im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Khi tôi cũng hiểu phải tôn trọng chị, hiểu cho dù có rất nhiều chuyện chị không tranh cường háo thắng mà tôi vẫn có thể cảm thấy chị rất mạnh, lúc đó mới thật sự hiểu ra, cho dù tôi có thua một trận, cho dù tôi không giành hết mọi việc để làm thì người khác cũng chưa chắc sẽ coi thường tôi, cảm thấy tôi yếu.

… Sau này cũng từ từ buông bỏ sự cố chấp, dần dà tính cách cũng tốt hơn một chút.”

“Nghe qua cứ như cậu già lắm vậy.” Khưu Tố San cúi mắt, con người đều từ từ học được cách thấu hiểu bản thân trong quá trình trưởng thành.

Bình Luận (0)
Comment