Chương 489: Lời nhắn nhủ 5
Ở chung với bản thân tốt thì mới cảm thấy hòa hợp được.
“Cũng già rồi mà, quả thật không còn thẳng thắn hăm hở như lúc mới vào làm cảnh sát nữa, nhưng cũng rất tốt.
Chị nhớ lại mà xem, khi tôi vừa mới vào tổ làm tổ trưởng, cấp dưới có thám tử nào không sợ tôi? Khi đó còn từng đánh nhau với Tam Phúc, cũng vì thế mà chị tước súng phối của tôi mất nửa tháng. Chẳng qua sau này Tam Phúc nhìn thấy tôi cũng không còn bắt bẻ và không phục nữa…”
“Nhưng cũng không phải bị cậu đánh cho phục, đừng có tổng kết lung tung kinh nghiệm dạy dỗ có được không? Là Tam Phúc nhìn thấy cậu lợi hại mới từ từ cam tâm đi theo cậu làm đàn em thôi.” Khưu Tố San đứng thẳng người, đá nhẹ một viên đá bên đường.
Tuy rằng nghĩ về trước kia đúng là gà bay chó sủa thật nhưng ngược lại cũng rất sảng khoái.
“Bây giờ tổ B không phải đã tốt hơn rất nhiều rồi sao, tôi không cần ngang ngược và hung dữ đến vậy nữa, cũng để mọi người chăm chỉ làm việc.”
Đột nhiên nói đến một chủ đề lớn như vậy, lại có loại cảm quan người sắp chết sẽ quên hết buồn bã mà nghĩ đến niềm vui đã có.
Phương Trấn Nhạc nghĩ đến vừa rồi mình trách cứ madam nó lời xui xẻo, lúc này sao bản thân cũng nghĩ đến một vài lời xúi quẩy vô dụng đó chứ?
Xem chừng trở về thật sự phải bái lạy Quan Nhị Gia tử tế mới được, bằng không thật sự sợ tổ B dễ xảy ra chuyện không hay lắm.
Anh quay đầu duỗi cánh tay dài, vỗ lên vai Khưu Tố San: “Cảm ơn mấy năm nay đã chăm sóc, trưởng quan.”
“…” Khưu Tố San mím môi, đột nhiên rất cảm động, hốc mắt cũng sắp đỏ lên.
Cũng không biết là vì nhớ lại quá khứ hay là vì đột nhiên con dã thú này biểu đạt tình cảm.
Để duy trì hình tượng nữ trưởng quan ngầu lòi, chị ta vẫn cố nén cảm xúc, hít thở sâu, cố gắng nở nụ cười.
Thẳng cho tới nay, chị ta cũng rất lo lắng bị anh giành hết ánh sáng của mình, sợ mình mãi không được ở tiền tuyến, liệu năng lực có thụt lùi đi không, khi chỉ có một mình cũng sẽ thường vì nghi ngờ bản thân mà trở nên chật vật bất kham.
Không ngờ vào trong mắt anh lại là nữ thám tử ngầu bá cháy, bày mưu nghĩ kế, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát hết sao?
Trên thực tế nào có nhẹ nhàng bâng quơ và tiêu sái đến thế.
Chị ta quay người, duỗi tay phải về phía Phương Trấn Nhạc.
Hai người dùng sức bắt tay, rất có một loại cảm giác cười lên xóa hết ân oán.
“Tôi đi phỏng vấn với bọn họ đây, chị có muốn đi cùng không, hay là ở đây đợi chúng tôi? Hay là về trước?” Phương Trấn Nhạc thu tay phải về, đứng thẳng người, quay đầu nhìn thấy Dịch Gia Di và Từ Thiếu Uy đi ra khỏi căn số bốn đường Severn, trong lòng vô thức chạy theo vụ án.
“Tôi về cục cảnh sát, có chuyện đi tìm cảnh ti Hoàng nữa, cậu làm việc đi.” Khưu Tố San gật đầu, sau khi Phương Trấn Nhạc rời đi, chị ta quay người về phía vịnh và thành phố bên ngoài sườn dốc.
Chị ta vốn tràn đầy sự bất an đối với lựa chọn tương lai,, nhưng đột nhiên lại được rót sức mạnh vào, cảm thấy mình vẫn được.
Nói tới thì tuy con người Phương Trấn Nhạc này luôn khư khư cố chấp, thường xuyên gây rắc rối khiến chị ta khó xử, thoạt nhìn vừa ngang ngược vừa cường thế, nhưng trên thực tế tĩnh tâm ở chung, thật ra anh cũng là một người rất dịu dàng.
Quay người đi về phía chiếc Sedan màu đỏ phía sau xe Jeep, khi mở cửa xe có gió cuốn vào, thổi tệp văn kiện mà chị ta đặt trên ghế phụ lái vang loạt xoạt.
Đơn xin vẫn chưa dám đệ lên, lát nữa sẽ giao cho sir Hoàng rồi.
Ngồi lên xe, thắt dây an toàn, giẫm chân ga, kéo phanh tay, khởi động, tiếng động cơ vang rừ rừ, chị ta chậm rãi nhả phanh xe, từ từ đảo hướng vô lăng, ánh mắt của chị ta liếc qua cái cây bên ngoài lan can mà Phương Trấn Nhạc đã chỉ cho chị ta nhìn vừa rồi.
Bên cạnh cây quả thật có một khu vực bằng phẳng, có thể đứng đó.
Phương Trấn Nhạc nói từ rất lâu trước đây, anh vì thua người khác mà một mình đứng ở đó dầm mưa.
Khi ấy là tình hình thế nào? Là đứng bên ngoài lan can, phía trước nếu ngã xuống dưới chính là sườn dốc có khả năng sẽ tan xương nát thịt, cố kìm nén cảm xúc và dầm mưa, nghĩ thế nào cũng không hiểu được tại sao lại thua sao?
Đột nhiên chị ta đảo vô lăng thẳng về, Sedan vì thế mà đổi ý, không quay đầu nữa, ngược lại đi thẳng lên hơn một mét, càng lại gần cái cây đó hơn.
Chị ta thò đầu ra nhìn, chỉ thấy khu vực đất bằng bên cạnh cái cây đó bị giẫm rất sâu, hình như còn có dấu chân.
Giống như thường xuyên có người tới đây đứng vậy.
Thường tới?