Chương 490: Lời nhắn nhủ 6
Khưu Tố San ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài sườn dốc, tưởng tượng cảm giác của một người đứng bên cạnh cái cây, ngẩng đầu nhìn xa.
Sau khi yên lặng vài phút, chị ta mới nhả phanh xe, lại đảo hướng vô lăng.
Xe Sedan quay đầu, đi thẳng xuống núi.
Khi quành vào khúc cua, Khưu Tố San nhìn qua gương chiếu hậu, cuối cùng liếc mắt nhìn cái cây đó.
Hóa ra trên đời này không có người nào tiêu sái trời sinh, đều là vừa lén bối rối vừa giả bộ tiêu sái mà thôi.
…
Từ lúc Từ Thiếu Uy được Phương Trấn Nhạc phái đi theo Dịch Gia Di, phối hợp với cô đi phỏng vấn và thu thập lời khai, vẫn luôn quan sát cô.
Anh ta từng nhìn thấy cô trên báo, ảnh đen trắng đăng trên báo cho dù đã được phóng rất to cũng vẫn rất mờ, kém hơn người thật rất nhiều.
Dáng người của cô vốn thon gầy, cũng trông càng xinh đẹp và mềm mại hơn, khi đứng trước mặt cô còn phát hiện ra cô cao hơn trong ảnh, tuy rằng lông mày đè lên mắt mang theo chút khí thế, nhưng… vẫn quá trẻ.
Hơn nữa mấy lời chém gió lên tận trời ở trên báo đó làm sao có thể tin được?
Người cũng không thể dựa vào nội dung bịa đặt lung tung trên báo để nhận thức thế giới và nhận thức con người được.
Madam Khưu giao anh ta cho Phương Trấn Nhạc, sir Phương chắc hẳn cũng hiểu ý của madam.
Nhưng sir Phương lại giao anh ta cho Dịch Gia Di chứ không phải cho một thám tử lâu năm như Lâm Vượng Cửu là có ý gì? Là muốn ra oai phủ đầu sao? Để thể hiện ý tứ không đồng thuận, không tán thưởng, muốn khiến bản thân anh ta biết khó mà lui của sir Phương đối với anh ta sao?
Vì thế, Từ Thiếu Uy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di và đánh giá con người này, quan sát cách thức làm việc, xem xét mạch suy nghĩ và logic khi thẩm vấn, đánh giá trí tuệ và năng lực của cô.
Dịch Gia Di vốn dẫn theo Từ Thiếu Uy, cho rằng madam Khưu và sir Phương chỉ là tìm một cảnh sát mặc quân trang giúp cô ghi chép và làm trợ thủ mà thôi, nhưng dần dần sau khi đi phỏng vấn hai căn biệt thự, cô đã hơi hiểu ra rồi.
Nếu đối phương chỉ là cảnh sát mặc quân trang bình thường tạm thời được mượn tới để phối hợp với CID làm việc vậy anh ta cứ đi theo làm việc là được, hoàn toàn sẽ không quá để ý đến cô.
Nhưng bắt đầu từ lúc Từ Thiếu Uy đi theo cô vẫn luôn quan sát cô từ trên xuống dưới, thi thoảng còn lộ ra ánh mắt dò xét.
Giống như đang xem mắt ấy.
Đương nhiên madam và sir Phương sẽ không đưa một viên cảnh sát mặc quân trang tới trước mặt cô cho cô xem mắt rồi, vậy chỉ có một khả năng mà thôi.
Viên cảnh sát mặc quân trang này có khả năng là người mà madam nhìn trúng và muốn điều tới tổ B, trước đưa vào tay cô để cô sai khiến, nếu cô dùng thuận tay vậy đại khái sẽ giữ lại tổ B.
Vì vậy, khi đi ra khỏi căn biệt thự số hai đường Severn, Dịch Gia Di dừng lại một chút, vừa sắp xếp lại ghi chép vừa rồi mới làm trên sổ của mình, vừa quay đầu hỏi Từ Thiếu Uy: “Có nhìn ra được gì không?”
Từ Thiếu Uy sửng sốt sau đó mở miệng nói: “Chủ nhân của biệt thự này không phải là người sở hữu chiếc áo tây trang màu trắng?”
Dịch Gia Di kéo nhẹ khóe môi, không thừa nước đục thả câu mà đáp: “Bà chủ nhà này là một người vợ toàn thời gian, ăn mặc chỉn chu như vậy là chuẩn bị ra phố đi chơi. Xét từ phản ứng của người giúp việc nữ Hồng Kong ở nhà của bà ta thì bà chủ cũng không hiểu việc nhà cho lắm, nói cách khác, thật ra bà ta không quá quan tâm đến căn nhà này. Giống như làm gì, ăn gì, sắp xếp đồ thế nào, bày trí ra sao… đều là các người giúp việc tự mình làm.
Một mặt khác, nước hoa mà bà ta xịt là chai Chanel No. 5, có tác dụng nâng cao cảm xúc, giảm bớt sợ hãi và lo lắng, kích thích tình dục. Bà ta sơn móng tay và làm tóc cẩn thận, nhưng lại mặc một chiếc váy ngắn lộ đùi trong một ngày lạnh như vậy, đã thế, từ phần đùi lộ ra của bà ta có thể nhìn ra được bà ta vừa mới tẩy lông sau khi rời giường vào sáng nay, vì trên chân vẫn còn vết đỏ để lại khi cạo lông… Những thông tin này có xác suất nhất định là gì?
Người mà bà ta sẽ ra ngoài gặp cực có khả năng không chỉ là một người bạn chơi bình thường mà còn là nam giới.