Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 530 - Chương 530 - Manh Mối Hỗn Loạn 6

Chương 530 - Manh mối hỗn loạn 6
Chương 530 - Manh mối hỗn loạn 6

Chương 530: Manh mối hỗn loạn 6

Động cơ giết người không thành lập, cũng không có bằng chứng khác, cộng thêm ông ta có bằng chứng ngoại phạm, vòng xã giao không có người khác có liên quan đến Triệu Đông Sinh, không thể không tạm thời loại khỏi diện tình nghi.

Một vị đạo diễn khác tên là Trương Tỉnh, người này cũng có một chút tài hoa, trước đây từng quay phim tuyến ba, quay phim quảng cáo, sau khi chuyển ngành lại làm phim văn nghệ, cũng quay rất ra gì và này nọ.

Chuyện lúc học tiểu học ông ta từng đánh nhau với người khác, tuyên bố muốn giết chết cả nhà đối phương cũng bị đào bới ra, nhưng về chuyện giết Triệu Đông Sinh này, ông ta quả thật có bằng chứng ngoại phạm vô cùng đáng tin.

Hơn nữa, từ lúc bắt đầu công việc, tuy Trương Tỉnh có rất nhiều sự tích chửi người ở phim trường nhưng thật sự chưa từng đánh người.

Nếu ông ta đã không vì phụ nữ mà làm ra chuyện quá khích gì, thậm chí khi tuần sau tin đồn từng nhắc đến tình hình mập mờ không rõ giữa Cốc Hiểu Lam và Triệu Đông Sinh, đạo diễn Trương Tỉnh cũng tỏ ra bình tĩnh hòa nhã bày tỏ mình chỉ tán thưởng Cốc Hiểu Lam, nếu cô ta yêu người khác thì ông ta cũng chân thành chúc phúc.

Sau đó ông ta cũng quả thật làm không tồi, còn từng tỏ rõ nếu Triệu Đông Sinh muốn đầu tư ủng hộ Cốc Hiểu Lam quay phim vậy ông ta cũng không ngại làm đạo diễn của bộ phim đó.

Một người rộng lượng như thế sẽ đột nhiên chạy đi mạo hiểm hủy diệt cuộc đời mình để giết người sao?

Đây cũng không phải giết con mèo con chó mà là một mạng người sống sờ sờ ra đó, còn là người có địa vị rất cao, tài chính hùng hậu, địa vị xã hội khả quan.

Động cơ giết người cũng không thể thành lập, chứng cứ không có, hiềm nghi gần như bằng không.

Không có cách nào khác, vẫn phải tiếp tục nằm vùng, hòng tìm ra được manh mối thật sự hữu dụng trong đống manh mối mở rộng từ những người này.

Dịch Gia Di cắn răng để bản thân thích ứng với môi trường điều tra án như thế, cho dù lần này là một lần cách “vụ án không có cách nào phá được, trở thành án chưa được giải quyết” gần đây nhất từ lúc cô vào tổ B đến nay.

Tắt đèn, ra khỏi văn phòng, rời khỏi cục cảnh sát đi sớm về khuya.

Phương Trấn Nhạc đang ở trên tầng hỏi một vài thông tin với anh Đại Quang Minh, thảo luận lại tất cả các báo cáo do bộ phận pháp y của cục cảnh sát Central gửi tới với anh Đại Quang Minh một lần rồi mới thả anh ta tan làm, kết thúc công việc.

Xuống tầng ra khỏi cục cảnh sát, khi đi về phía bãi đỗ xe vừa vặn gặp Dịch Gia Di.

Anh Đại Quang Minh rất nhanh trí tạm biệt rồi chuồn mất, để lại Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc thảo luận vài câu về vụ án, khi lấy lại bình tĩnh thì toàn bộ nhà xe đã chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Tôi tiễn cô một đoạn.” Phương Trấn Nhạc không giải thích gì mà khiêng xe đạp của Dịch Gia Di lên rồi đi.

Dịch Gia Di cũng không từ chối ý tốt của anh, ngoan ngoãn đi theo, muốn có thể chợp mắt một lúc trên xe của anh Nhạc trên đường trở về.

Trên đường quả nhiên Phương Trấn Nhạc không nhắc một chữ nào đến công việc để tạo ra một không gian nghỉ ngơi lờ mờ và yên tĩnh cho Dịch Gia Di.

Nhắm mắt lại, giữa lúc nửa tình nửa mê, hình như Dịch Gia Di ngửi thấy mùi thơm của tạo giáp đột nhiên tới gần, gần như là mùi dầu gội đầu mà cũng có khả năng là mùi xà phòng rửa tay.

Đỉnh đầu hình như có cảm giác hơi nặng nề, mà hình như cũng không có.

Có lẽ chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi, cũng có khả năng là trong mơ hồ bắt được hình ảnh kỳ diệu gì đó.

Đợi khi hoảng hốt tỉnh lại, Dịch Gia Di tưởng mình đã ngủ rất lâu, nhưng nhìn đồng hồ mới phát hiện chẳng qua chỉ mới qua nửa tiếng mà thôi.

Nhưng lộ trình từ cục cảnh sát về nhà chỉ cần mười mấy phút, cô biết anh Nhạc đã sớm đến dưới tòa nhà, chỉ là không đành lòng đánh thức cô mà thôi.

Cô cười áy náy, híp đôi mắt lại giống như vầng trăng khuyết.

Dịch Gia Di vừa xuống xe, vừa quay lại cảm ơn anh Nhạc một cách vui vẻ và nghiêm túc.

Khi anh xoay vô lăng, thò đầu định nhấn chân ga thì Dịch Gia Di đứng bên dưới tòa nhà, lớn tiếng chúc ngủ ngon.

Phương Trấn Nhạc nhìn cô cảnh sát đứng thẳng người trong gương chiếu hậu, khắc sâu nụ cười lên trên gương, khi vòng đi đã biến mất không còn thấy nữa.

Dịch Gia Di về nhà, phát hiện ra mọi người đều đã chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, Gia Như đánh răng xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, cười mờ ám và bảo: “Chị cả, “chúc ngủ ngon” của chị hô rất to đấy nhé, toàn bộ tòa nhà đều nghe thấy cả đó.”

Bình Luận (0)
Comment