Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 533 - Chương 533 - Cuồng Theo Dõi Và Thi Thể 2

Chương 533 - Cuồng theo dõi và thi thể 2
Chương 533 - Cuồng theo dõi và thi thể 2

Chương 533: Cuồng theo dõi và thi thể 2

Lẽ nào tên cuồng theo dõi bám theo Cốc Hiểu Lam chính là “thợ săn ảnh át chủ bài của phía cảnh sát” thuộc bộ phận tình báo hình sự của đội cảnh sát Hương Giang sao?

Bằng không không có khả năng có người khác còn chuyên nghiệp hơn cả CID bọn họ…

“Quảng cáo Cốc HIểu Lam mặc váy hai dây màu đỏ để quay đó mới phát gần đây, đại khái chỉ ở khoảng nửa tháng này, buổi tối tôi có thói quen xem tivi, quảng cáo giữa chừng trước đây không phải chỉ có một cái này.” Chú Cửu chỉ vào tờ báo và bình phẩm: “Tên cuồng theo dõi nhìn thấy quảng cáo này cảm thấy không vui cho nên mới viết một phong thư này, gửi qua bưu điện, đợi Cốc Hiểu Lam nhận được rồi lại bị báo chí tung ra… Ngược lại dòng thời gian, đại khái tên cuồng theo dõi đã gửi lá thư này từ khoảng năm ngày trước, cũng có khả năng là lúc chúng ta vẫn chưa bắt đầu theo dõi Cốc Hiểu Lam mà đang trong giai đoạn điều tra manh mối ở các tầng chuyển thầu liên tiếp.”

Phương Trấn Nhạc đi vào văn phòng vừa vặn nghe được nội dung mà mọi người thảo luận, trong tay anh đã cầm một tờ tạp chí tin đồn cùng kỳ, cũng không lấy bản sao mà dg đặt ở cửa.

Anh dùng tờ báo cuộn lại thành ống vỗ vài cái rồi nói với Tam Phúc: “Đừng gọi điện cho tạp chí này, hơn phân nửa sẽ dài dòng lan man không dễ thuyết phục, cậu cứ trực tiếp dẫn hai cảnh sát mặc quân trang tới đó, tra ra được làm thế nào bọn họ có được tin tức này và biết được bao nhiêu.”

“Yes, sir.” Tam Phúc nhận lệnh, nhảy xuống khỏi ghế rồi chạy ra khỏi văn phòng.

Tiếng bước chân chạy đi rồi lại vòng về, người trong văn phòng nghe thấy tiếng này đã biết là Tam Phúc lại trở về, vì thế đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cửa phòng.

Một giây sau, quả nhiên Tam Phúc thò đầu vào hỏi Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, tôi có thể điều viên cảnh sát Từ Thiếu Uy ở cục cảnh sát Central đó theo tôi đi tới tòa soạn báo lá cải này không?”

Nói rồi còn vung tờ báo trong tay.

“OK.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.

“Yes, sir.” Lại là một tràng tiếng bước chân rời đi, lần này cũng không vòng về nữa.

“Từ tin đồn trên tờ báo này, mọi người nhìn thấy gì?” Phương Trấn Nhạc quay đầu, hỏi mỗi một vị thám tử.

“Bệnh thần kinh, không thể khống chế.” Lưu Gia Minh dẫn đầu trả lời.

“Dục vọng khống chế, chỉ tay năm ngón với đời sống của Cốc Hiểu Lam. Lúc phá vụ án chặt xác trên đường Ferry, tên hung thủ bắt nữ giới rồi sát hại, gian thi, sau đó chặt xác rồi ném xác cũng từng có biểu hiện tương tự.” Chú Cửu hơi nhíu mày lại, ông ta nhớ tên hung thủ Trương Đại Phúc đó đã từng nói khi anh ta khống chế sinh tử của nạn nhân đã giành được sự sung sướng khi dục vọng khống chế được thỏa mãn.

Nếu là như thế, liệu có thể nói tên biến thái này cũng có nguy cơ trở thành hung thủ giết người hàng loạt không?

“Hung thủ là người ái mộ Cốc Hiểu Lam, có thể có được nhiều thông tin về cô ta như thế, liệu có khả năng là đồng nghiệp cùng công ty với cô ta không?” Gary nhíu mày hỏi.

Phương Trấn Nhạc không tỏ thái độ đối với đánh giá của mọi người mà quay đầu lại nhìn về phía Dịch Gia Di vẫn luôn đối diện với ghi chép của mình và suy nghĩ.

Cảm giác được sự chú ý của anh Nhạc, cô ngẩng đầu, ngón tay cầm mặt giấy cũng không tính là rất trơn mịn của sổ ghi chép, nghĩ ngợi rồi mới cẩn thận mở miệng nói: “Phú hào Triệu Đông Sinh có quan hệ mập mờ với Cốc Hiểu Lam, Cốc Hiểu Lam không cho rằng cái chết của Triệu Đông Sinh có liên quan đến mình gần như hoàn toàn không biết rõ sự tình, và một tên cuồng theo dõi chìm đắm trong ảo tưởng, tự cho rằng mình có quan hệ yêu đương với Cốc Hiểu Lam, sau khi ba người này được khắc họa lên, rất nhiều manh mối mà trước kia chúng ta tra ra được đều đã trở nên hợp lý.

Tuy tạm thời vẫn chưa có bằng chứng hữu lực hơn chứng minh tất cả những điều này nhưng có lẽ có thể thử nghiên cứu mở rộng một chút.”

Lần này không có dòng chảy hình ảnh, Dịch Gia Di không thể chắc chắn một trăm phần trăm những gì mình nói chính là chân tướng, chỉ có thể thử đưa ra suy nghĩ của mình chứ không dám nói lời khẳng định.

“Nói thử ra đi.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, ngồi dựa người lên mặt bàn gần bảng trắng nhất.

Thái độ bình tĩnh thong thả của anh thể hiện cho Dịch Gia Di thấy sự kiên nhẫn của bản thân và lòng tin đối với cô, đây là đang cho cô thêm dũng khí.

“Chúng ta đã sàng lọc toàn bộ người có khả năng tồn tại động cơ giết người trong mạng lưới quan hệ của Triệu Đông Sinh, điều tra nghiêm túc và tỉ mỉ, loại trừ hiềm nghi của bọn họ.

Tại sao lại như thế?

Bình Luận (0)
Comment