Chương 590: Bắt hung thủ 1
Anh có quyền giữ im lặng, mỗi một câu tiếp theo mà anh nói ra đều sẽ là bằng chứng buộc tội anh trước tòa.
Nhưng trong nháy mắt anh ta định vung dao gấp ra thì Dịch Gia Di dã lao tới trước mắt, không hề do dự bắt lấy tay đang cầm dao của anh ta.
Theo thủ pháp cướp dao học được ở trường cảnh sát, sau khi nắm được cổ tay của Lưu Húc Kiệt, cô không hề tranh chấp và đọ sức với đối phương mà khéo léo giữ cổ tay của đối phương vặn ngược về sau, trong nháy mắt đối phương không có cách nào sử dụng vũ khí được nữa, đốt ngón tay khác lại đâm vào khuỷu tay bị xoay ngược lại của Lưu Húc Kiệt một cách nhanh chuẩn mạnh.
Cánh tay của anh ta tê rần, ngón tay buông lỏng, con dao gấp cạch một tiếng rớt xuống đất.
Anh ta trừng mắt nhìn cô cảnh sát trước mặt với vẻ khó tin, dường như hoàn toàn không ngờ được làm thế nào mà cô gái trẻ xinh xắn này lại sức lớn như thế?
Hai mắt của Dịch Gia Di trừng to, khí thế không hề yếu, cô đá mũi chân, con dao gấp bị đá bay xuống dưới gầm xe.
Sau đó, Lưu Húc Kiệt giống y như lời nhắc nhở khi Từ Thiếu Uy dạy cô, giơ một cánh tay lên đấm mạnh vào mặt cô, ký ức về thân pháp đã luyện thành thạo mấy hôm nay của Dịch Gia Di thức tỉnh.
Tay cô vẫn vặn cổ tay phải của Lưu Húc Kiệt giống như gọng kìm, cô xoay người đến phía sau bên phải của anh ta, ngay sau đó cúi người vặn cánh tay của anh ta, luồn xuống dưới cánh tay của Lưu Húc Kiệt, rồi lại vặn cổ tay phải của anh ta, đứng ở sau lưng.
Không đợi anh ta phản ứng, chân phải của cô đã vượt tới, chen vào giữa hai chân của Lưu Húc Kiệt, đá chân sang phải một cái, ngăn cản động tác muốn quay người tấn công mình của Lưu Húc Kiệt.
Tiếp đó, không cho đối phương thời cơ nghỉ ngơi lấy sức, đột nhiên cô gấp chân húc vào sau đầu gối anh ta, khuỷu tay trái thụi mạnh vào lưng anh ta, cùng với bắp thịt bị đập vang “bốp” một tiếng, đồng thời lớn tiếng quát: “Cảnh sát làm việc, không được cử động!”
Giọng nói và vũ lực đồng thời có thể nổi lên tác dụng chấn nhiếp hung thủ, chỉ cần anh ta phân tâm một giây thôi, Dịch Gia Di có thể nắm được cơ hội, hai tay hai chân đồng thời sử dụng, khắc chế chặt chẽ Lưu Húc Kiệt.
Lúc này, bọn họ đang đứng bên cạnh chiếc xe taxi, môi trường đối với Dịch Gia Di mà nói càng có lợi, nhờ có thân pháp mà Từ Thiếu Uy dạy cô, chỉ vài ba cái đã đè được Lưu Húc Kiệt xuống chiếc xe đỏ.
Cô chỉ cần hơi dùng sức, cánh tay và hông anh ta đã bị đè đến đau nhức khó chịu.
Xung quanh vang lên tiếng hét chói tai, lại có người thò đầu ra quan sát, chỉ thấy một cô gái có dáng người khỏe khoắn đã hoàn toàn khống chế được cục diện.
Tài xế vừa rồi còn náo loạn đường phố đâm lung tung beng đã bị đè lên xe, mặt đã bị ép đến vặn vẹo, ra sức giãy dụa đến mức mặt đỏ gay nhưng vẫn không thể giãy ra khỏi cô cảnh sát nhỏ bé gầy gò kia.
Thật sắc bén.
Suốt toàn bộ quá trình Lưu Húc Kiệt không hề lên tiếng, vừa không chửi tục cũng không hề biện luận cho bản thân.
Anh ta phát hiện ra mình đã không thể thoát được nữa, nhưng vẫn tốn sức nghiêng đầu đảo mắt, lạnh lùng nhìn về phía người đuổi bắt mình.
Ngay sau đó, anh ta đối diện với một đôi mắt sáng ngời trong veo, con ngươi tỏa sáng như đao.
“Lưu Húc Kiệt, anh có quyền giữ im lặng, mỗi một câu tiếp theo mà anh nói ra đều sẽ là bằng chứng buộc tội anh trước tòa!” Dịch Gia Di nói xong, quay đầu hô lớn: “Từ Thiếu Uy, còng tay!”
Gần như đồng nhất với mệnh lệnh mà Phương Trấn Nhạc truyền đạt, Từ Thiếu Uy quay đầu liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, phát hiện ra sir Phương vừa rồi lao tới còn nhanh hơn bất cứ ai, lúc này đã đứng sau lưng anh ta, dừng bước mỉm cười, không hề lao lên nữa.
Phương Trấn Nhạc gật đầu với anh ta, Từ Tiếu Uy vội vàng gỡ còng tay treo bên hông xuống, vòng qua chiếc xe taxi màu đỏ, nhanh chóng còng hai tay Lưu Húc Kiệt lại.
Khi Dịch Gia Di buông lỏng Lưu Húc Kiệt ra và lùi lại một bước, giao anh ta cho Từ Thiếu Uy, Từ Thiếu Uy mới phát hiện ra cổ tay cô đã vì vật lộn với Lưu Húc Kiệt, dùng sức khống chế anh ta giãy dụa mà bị đập đến xanh đỏ một mảng.
Hai bàn tay vốn da thịt hoàn hảo cũng bị cứa rách vài chỗ, tuy rằng vết thương không thể nói là lớn nhưng vẫn có cảm giác sợ hãi vì da tróc thịt bong.