Chương 591: Bắt hung thủ 2
Thân pháp này anh ta dạy cho Dịch Gia Di cho nên anh ta hiểu rõ nhất chỗ nào cần dùng lực, chỗ nào sẽ xuất hiện va chạm ác liệt với đối thủ.
Có thể tưởng tượng ra được dưới lớp quần áo này, cổ chân, cẳng chân của cô chắc chắn cũng bị va đập rất thảm.
Từ Thiếu Uy mím môi thành đường, quay đầu đi, đột nhiên một tay cầm còng còng tay của Lưu Húc Kiệt lại, một tay kéo mảnh áo sau lưng anh ta, vừa dùng sức đã túm thật chặt áo anh ta, khiến cổ họng bị áo siết chặt, ho sù sụ một trận.
Như vậy vẫn không có cách nào giải tỏa được cơn giận đột nhiên bùng phát, tay phải của Từ Thiếu Uy lại dùng sức, dộng mạnh mặt Lưu Húc Kiệt lên chiếc xe màu đỏ.
Rầm một cái, máu mũi của Lưu Húc Kiệt chảy ra, ngay cả xương gò má và môi cũng bị thương.
Dịch Gia Di sợ hãi, vội đi lên giữ cổ tay của Từ Thiếu Uy, trừng mắt nhìn anh ta: “Từ Thiếu Uy!”
Xung quanh đều là thị dân, có vô số con mắt đang nhìn, làm sao cảnh sát có thể chấp pháp bằng bạo lực được?
Từ thiếu Uy đối diện với đôi mắt trong veo của Dịch Gia Di mới ý thức được mình lại mất khống chế.
Anh ta hít một hơi thật sâu, vội thu lại ánh mắt, thả lỏng lực khống chế Lưu Húc Kiệt.
Dịch Gia Di vội thò người tới, lấy một mảnh vải che màu trắng trên xe taxi màu đỏ phủ lên đầu Lưu Húc Kiệt, che vết thương trên mặt anh ta đi.
Lúc này, Lưu Gia Minh nghe được tiếng súng, cũng vội chạy ra khỏi chỗ trung gian đang điều tra thông tin căn hộ thuê cũ của Cốc Hiểu Lam, Dịch Gia Di ấn cổ tay của Từ Thiếu Uy, khiến hai tay buông lỏng, sau đó giao Lưu Húc Kiệt cho Lưu Gia Minh.
“Sorry…” Từ Thiếu Uy hơi cúi đầu, nhỏ giọng bảo.
“Hy vọng cậu đủ may mắn, không bị quay lại đi.”
…
Trong nháy mắt Dịch Gia Di khống chế được hung thủ, ánh mắt vốn cảnh giác và sắc bén của Phương Trấn Nhạc đã dần ôn hòa hẳn đi.
Anh hít một hơi thật sâu, dừng bước chân lao tới của mình, mặc cho Từ Thiếu Uy lao qua giới hạn hai tay của hung thủ dưới mệnh lệnh của Dịch Gia Di.
Cảnh sát mặc quân trang trên đường chạy tới sớm nhất, Phương Trấn Nhạc lệnh cho hai viên cảnh sát mặc quân trang kéo rào cảnh báo, canh ở hiện trường đợi đồng nghiệp ở bộ phận giám định và bộ phận quan hệ công chúng tới đây.
Khi Dịch Gia Di ngẩng đầu lên nhìn, Phương Trấn Nhạc mới cất bước đi đến bên cạnh cô.
“Từ Thiếu Uy cùng anh Gia Minh đi đưa Lưu Húc Kiệt về cục cảnh sát rồi.” Dịch Gia Di chỉ về phía mấy chỗ như thảm lót chân và vô lăng của chiếc xe taxi màu đỏ, nói: “Xe taxi sẽ có rất nhiều dấu vân tay và dấu chân, sở dĩ anh ta vừa nhìn thấy chúng tôi đã lái xe bỏ chạy chính là vì anh ta biết mình đã để lại rất nhiều dấu tích ở hiện trường, một khi bị bắt được, từ thông tin như dấu vân tay mà cảnh sát thu thập được, anh ta sẽ không có cách nào phản bác.”
Trước đây anh ta thong thả như vậy chẳng qua là vì bản thân không có tiền án, lại có mấy bộ thân pháp, có thể ẩn giấu rất sâu trong thị dân.
Lưu Húc Kiệt muốn ẩn thân trong đám người, thoát khỏi lưới pháp luật sao?
Không, kẻ địch mà anh ta phải đối diện còn mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của anh ta rất nhiều!
Phương Trấn Nhạc đi tới trước mặt, ánh mắt sắc bén nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay cô đã trở nên càng lúc càng dọa người, anh nhíu mày, kéo cổ tay cô tới, xắn tay áo lên trên, nhìn thấy mé ngoài cổ tay cũng toàn là vết xanh tím.
Phương Trấn Nhạc nâng mắt lên nhìn cô, lại kéo một cổ tay khác của cô tới, sau khi xắn tay áo lên quả nhiên cũng nhìn thấy cảnh tương tự.
Anh buông tay, ánh mắt lại nhìn vết cứa và chỗ bầm tím trên mu bàn tay cùng ngón tay của cô.
Ngón tay trái của cô cảnh sát trẻ thậm chí vì dùng sức quá mạnh mà xanh tím, lúc này đã sưng đỏ như củ cà rốt.
Dịch Gia Di vội giấu tay ra phía sau, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ lúng túng, ánh mắt của anh Nhạc lạnh lùng, vẻ mặt khó đoán, khiến cô lại có loại cảm giác chột dạ như làm sai chuyện.
Sở dĩ Phương Trấn Nhạc chọn Từ Thiếu Uy giống như Khưu Tố San chính là vì viên cảnh sát mặc quân trang này biết đánh nhau, anh hy vọng sau này mình bị điều đi rồi, trong bất cứ một trường hợp nào cần giằng co xung đột đều không cần Dịch Gia Di đích thân ra tay, có thám tử khác sẽ làm thay cô.
Nhưng sao vừa mới yên tâm một chút đã…