Chương 592: Bắt hung thủ 3
Ánh mắt lóe lên, Phương Trấn Nhạc chà sát ngón tay, trong lòng lại có hơi bực bội.
Trái tim vốn đã dần hạ xuống lại nhấc lên.
Anh nhìn đồng hồ, cố hết sức dịu giọng bảo: “Bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận giám định muốn qua đây cũng cần chút thời gian, đi theo tôi.”
Nói xong, anh nhấc chân đi tới một dãy hàng quán nhỏ đối diện với khu cộng đồng, vừa rồi khi anh đi qua đường có nhìn thấy một phòng khám nhỏ.
Ban nãy, Dịch Gia Di vừa nhìn thấy Lưu Húc Kiệt đã xác định được phân phận hung thủ của đối phương.
Dù sao thì trong dòng chảy hình ảnh, cô đã chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình giết người của Lưu Húc Kiệt.
Lúc ấy trong lòng cô chỉ muốn bắt được Lưu Húc Kiệt, vụ án này điều tra đến tận bây giờ quá khó khăn, mọi người không ngừng đi đường vòng, không ngừng đi vào ngõ cụt rồi lại lao ra, vất vả lắm mới đến được hiện tại, giờ chặn được hung thủ, cho dù thế nào cũng không thể để anh ta chạy thoát.
Đây chính là giọng nói duy nhất vang lên trong đầu cô khi ấy.
Suốt toàn bộ quá trình đều không cảm thấy đau.
Nhưng lúc này đi theo Phương Trấn Nhạc, từ trong ánh mắt của đối phương, cô mạnh mẽ ý thức được hình như mình bị thương không nhẹ.
Dù sao thì vẻ mặt của anh cũng rất nặng nề.
Lại từ trong đôi mắt của anh, cô bắt được sự đồng thuận “cô ấy chắc hẳn cảm thấy rất đau, rất đau.” Đi theo Phương Trấn Nhạc, quay đầu liếc mắt nhìn chiếc xe taxi màu đỏ đâm vào cột đá bên trong dây cảnh báo, đột nhiên cô cảm thấy tay hơi đau.
Thậm chí còn có một loại cảm xúc “bé muốn khóc oa oa, khát cầu được ôm, thổi và dỗ dành.”
Thật khoa trương, Dịch Gia Di nghĩ.
Đều tại anh Nhạc làm ra bộ dáng phụ huynh chống lưng cho cô, dẫn đi băng bó, hại cô không muốn kiên cường nữa.
Vừa vào phòng khám nhỏ, Phương Trấn Nhạc đã gõ bàn mời bác sĩ tọa trấn mạnh nhất ở đây ra.
Trong phòng khám nhỏ bé tổng cộng chỉ có hai bác sĩ và hai y tá, nghe thấy lời của Phương Trấn Nhạc, bác sĩ già đang xem tivi trong phòng bước ra ngoài, vừa khoác áo blouse vừa thò đầu tìm bệnh nhân, còn tưởng là vết thương lớn cỡ nào chứ.
Sau khi nhìn thấy vết thương trên cổ tay của Dịch Gia Di, ông ta lập tức gọi y tá tới giúp chườm đá và xử lý, đồng thời kê thuốc, sau đó giúp Dịch Gia Di xử lý vết thương nhỏ trên tay.
Bôi cồn I ốt rồi băng bó đơn giản là xong.
Đợi khi Phương Trấn Nhạc mua xong thuốc vòng về, bác sĩ già đang xử lý vết bầm tím trên ngón trỏ tay trái của Dịch Gia Di.
“Không gãy xương hay trật khớp, không phải chuyện gì lớn.” Bác sĩ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, lại dùng nước đá rửa ngón tay cho Dịch Gia Di.
Dịch Gia Di đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, Phương Trấn Nhạc vừa mới ngồi xuống cái ghế bên cạnh lập tức nhìn về phía bác sĩ già, đôi mày nhíu xuống cực chặt, tuy rằng không nói nhưng bộ dáng trừng mắt nhìn người đó quả thật rất giống Diêm Vương.
Bác sĩ già vội vàng giảm lực, giúp Dịch Gia Di bôi thuốc mỡ, động tác bóp thuốc và băng bó dịu dàng hơn rất nhiều.
Y tá trẻ ra ngoài chuẩn bị thêm nước đá gặp được một y tá khác, đối phương thò đầu liếc mắt vào nhìn văn phòng của bác sĩ già rồi nhỏ giọng bảo: “Không phải chỉ bầm tím với bị thương tí ở ngón tay thôi sao? Sao lại mời cả bác sĩ Vương đích thân xử lý chứ?”
“Suỵt, bé cái giọng thôi.” Y tá trẻ quay đầu lấm lét nhìn, xác định Phương Trấn Nhạc không nhìn về bên này mới nhỏ giọng nói.
“Không nhìn thấy sao? Người bị thương dẫn chó săn lớn tới khám bác sĩ, bác sĩ Phương đâu chỉ phải hiểu chuyện đích thân giúp xử lý, mà cứ hễ bác sĩ Vương dùng sức lớn một chút là chó săn lớn định cắn người ngay.”
“Phụt.” Y tá hóng hớt không nhịn được mà phát ra tiếng cười, lại vội che miệng lại.
Ngay sau đó, cô ta lại nhìn vào trong văn phòng của bác sĩ già, trùng hợp đối diện với ánh mắt của “chó săn lớn”. Đôi mắt đo không giận tự uy, có loại khí thế bức người khiến trái tim người như bị bóp chặt.
Dữ quá, quả nhiên muốn cắn người mà.
…
Khoảng mười phút, toàn bộ vết thương trên cánh tay và bàn tay của Dịch Gia Di đều đã được xử lý xong, Dịch Gia Di cũng không tiện nhắc đến tình hình chân mình cũng đau nhức, cầm thuốc rồi theo Phương Trấn Nhạc ra khỏi phòng khám nhỏ.
Nghĩ buổi tối trở về sẽ tự mình chườm đá lên cẳng chân lại bôi thuốc mỡ giảm bầm tím mà anh Nhạc mua cho là được, nhưng mới đi được hai bước, ngẩng đầu đã thấy Phương Trấn Nhạc ở trước mắt vòng lại.