Chương 623: Thật khiến người ngưỡng mộ quá
Xế chiều, Dịch Ký mới bắt đầu đông người, rất nhiều hàng xóm nhân khoảng thời gian Dịch Ký bận nhất vẫn chưa tới mà tranh thủ qua đây ăn một bát mì nóng hổi và há cảo tôm cho đỡ thèm.
Bà cô răng sún ở hàng tạp hóa bên cạnh cũng tới ăn mì, con tôm nõn to bằng ngón tay út, cắn vào đàn hồi, vừa ngọt vừa tươi, một miếng tôm một miếng mì, húp ăn xì xụp.
Tuy thế cũng không ngăn được câu chuyện phiếm của bà ta, vừa nhai thịt còn vừa nhắc tới: “Con gái tôi thật sự rất hiếu thuận, đi Nhật Bản công tác mang về rất nhiều sơn hào hải vị cho tôi. Người ta đều nói hải sản Nhật Bản béo hơn hải sản ở Hương Giang chúng ta, tôi nếm thử thấy quả nhiên là đúng thật.”
“Thật khiến người ngưỡng mộ quá, có đồ tốt gì thì cô sún răng cũng phải lấy ra cho chúng tôi nếm thử với đấy nhé.” Dịch Gia Đống thêm hai quả trứng lá trà cho bà cô sún răng, cười trêu ghẹo.
“Vậy không được đâu, không phải tôi keo kiệt mà đó là lòng hiếu thảo của con cái, làm sao có thể cho người khác được, có đúng không?” Bà cô răng sún vừa nghe được lời của Dịch Gia Đống, lập tức phẩy tay, bủn xỉn bảo.
Dịch Gia Đống cười ha ha, quay người định vòng về sau bếp, gần đến thời gian cơm tối bận rộn nhất, còn rất nhiều món phải chuẩn bị nữa.
Nào biết vừa đi được hai bước đã nghe thấy ngoài cửa vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Hóa ra là chú béo và con trai ông ta đang hô to gọi nhỏ chạy tới, Dịch Gia Đống quay người định chào hỏi, chỉ thấy hai người này ôm ngực, trong tay xách túi lớn túi nhỏ đi thẳng vào trong cửa hàng.
Kỳ lạ, bọn họ mang mấy thứ này không về nhà cất đồ đi, sao lại chuyển vào trong quán của anh ta vậy?
Chú béo đảo tròng mắt bắt được vẻ mặt của Dịch Gia Đống, ông ta lập tức hiểu ra nghi ngờ của anh ta, to giọng bảo: “Là đồ nhà cậu đấy, mau ra đầu đường nhận đi. Gia Di với Gia Như bao hết toàn bộ hàng ở tiệm nhà ai hay sao thế? Mua rất nhiều đồ, đang chuyển từng cái một xuống khỏi cốp sau xe taxi kia kìa. Chú với A Tử đi ngang qua vừa vặn nhìn thấy mới giúp chuyển vào đây.”
Chú béo nhìn xung quanh rồi đặt đồ xuống trước quầy thu ngân.
“Mấy cái này đều là Gia Di mua sao ạ?” Dịch Gia Đống nghẹn họng nhìn trân trối: “Toàn là gì thế này?”
“Nói là quà mua cho mấy đứa bây, còn có quần áo mùa thu nữa, sao chú biết được.” Chú béo cười ha ha, vỗ tay rồi bảo: “Còn có cái ván trượt to thế này này, rất biết tiêu tiền đấy.”
Nói xong, chú béo quay người gọi Dịch Gia Đống và chàng trai đậu hũ cùng ra ngoài đi đón hai chị em “táng gia bại sản” nhà họ Dịch.
Hàng xóm láng giềng trong quán đang vội ăn bữa cơm sớm đều thò đầu ra ngoài, sau đó chỉ thấy mọi người lần lượt đặt túi to túi nhỏ vào trong quán, đặt dưới quầy thu ngân không được nữa thì bày lên bàn ăn vẫn chưa có người ngồi trong quán.
Mấy vật phẩm mới sắm này dần chất đống thành những ngọn núi nhỏ, khiến người khác nhìn mà líu lưỡi.
Chú Đông đầu trọc hút mì vằn thắn như gió bão đứng dậy, vừa bóp lưng vừa nhìn mấy cái túi to túi nhỏ, nóng lòng muốn giơ tay mở ra. Bị Gia Như ôm túi to đi vào cửa tiệm bắt được lại vội vàng rụt tay về, vừa cười vừa đi lên giúp cô ta chuyển đồ vào trong tiệm để.
Một cái túi này cũng không biết là gì, hộp thì vuông vắn, rất đặc biệt nha.
Một nhóm người đi đi đi về ba bốn chuyến, cuối cùng cũng chuyển được hết đống đồ này vào trong cửa hàng.
Dịch Gia Đống nhìn vật phẩm chất đống thành núi, anh ta quay đầu trừng to mắt, lông mày nhảy tót lên tận đỉnh đầu: “Sao lại mua nhiều đồ như vậy?”
“Thì đổi mùa rồi mà, mọi người đều cần áo mới, quần mới, giày mới chứ, từ trong ra ngoài đổi mới hết luôn.” Dịch Gia Di nhe răng cười, tuy tiêu tiền của mình nhưng vẫn có loại cảm giác xấu hổ vì bị phụ huynh gõ đầu.
Cô vội vàng tìm đồ đã mua cho anh cả rồi nói như hiến báu vật: “Mua một cái áo khoác da cho anh cả đây, bây giờ đang thịnh hành lắm đấy nhé, anh xem mấy ngôi sao ca nhạc như Vương Kiệt, Đàm Vịnh Lân đó đều rất thích mặc. Minh tinh điện ảnh như Trương Quốc Vinh, Châu Nhuận Phát cũng có một cái trong tay. Anh cả mặc vào chắc chắn cũng rất lãng tử, rất đẹp trai.”
“Lãng tử cầm muôi lớn với cầm chảo sắt sao?” Tuy rằng ngoài miệng Dịch Gia Đống càm ràm, nhưng khi xách cái túi lên, phẩy cái áo khoác da ướm thử lên người, khóe miệng vẫn không nhịn được mà ngoác đến tận mang tai.