Chương 624: Tặng người hoa hồng, trên tay vẫn còn mùi hương
Nào có ai không thích áo mới, càng huống chi là một chàng trai một chiếc áo khoác có thể mặc đến mười năm như anh ta.
“Còn có một đôi giày da nữa, một cái áo gile lông cừu, một cái áo sơ mi màu xám, một cái thắt lưng mới, một cái quần dài mới, một cái xẻng xào đồ ăn mới, một cái…”
Đồ mua cho Dịch Gia Đống đều đặt chung một chỗ, Dịch Gia Di lấy từng cái một ra, ngọn núi chất lên từ cái túi to màu đen biến thành ngọn núi chất đống các túi mua sắm đủ mọi màu sắc, những túi hàng lóe lên và tất cả đều là đồ mới hết.
Mới đầu Dịch Gia Đống còn xem và ướm thử từng món đồ một, nhưng dần dần không làm xuể nữa, vì thế bị Gia Như ấn hai chân đi giày vào, bị Dịch Gia Di vòng thắt lưng mới vào lưng quần, bị Gia Như đưa cái xẻng mới vào trong tay, bị Dịch Gia Di kéo tới ướm thử quần mới… Bị hai đứa em gái kéo đứng dậy, ấn vào mặc, xoay vòng vòng rồi lại ngồi xuống ghế.
Nhiệt độ trên mặt anh ta càng lúc càng cao, cũng không biết bị cái áo gile lông cừu trên người làm nóng hay là thế nào nữa.
Hai mắt cũng bị cơn nóng mà nhiệt độ cơ thể mang tới khiến người đàn ông kiên cường lại thấy hốc mắt ươn ướt, con người sắt đá đầu đội trời chân đạp đất hở tí là cay mũi chẳng còn ra thể thống gì.
Anh ta ôm mấy túi quà này, cánh tay đủ dài một phát vớt được cả hai chị em đến trước người, bàn tay còn không quên túm cả em trai Gia Tuấn tới.
Cho dù Gia Tuấn quay lưng với anh trai, đang chuyên chú nhìn mấy cái túi to vẫn chưa được mở kia, nhưng không cản trở việc cậu bé bị anh cả túm lưng áo phông, theo chị cả và chị hai bị kéo vào trong lòng anh cả.
Chẳng qua… người ở trong lòng anh cả nhưng tim ở chỗ cái túi.
Dịch Gia Di thấy anh cả vui vẻ cũng lập tức đắc ý hẳn lên, vỗ lên bả vai anh ta rồi giãy ra, ném đồ của anh cả cho bản thân anh ta tự xử lý, rồi quay đầu lại sắp xếp đồ của mình và Gia Như, sau khi dọn xong đặt qua một bên mới đi tìm đồ của Gia Tuấn.
Lại là một ngọn núi nhỏ khác, cuối cùng Gia Tuấn cũng lộ ra vẻ mặt hạnh phúc và vui vẻ, cả người nằm lên đống đồ đó của mình, kéo ra cũng không được.
Chú béo, chú Đông và bà cô răng sún vừa rồi còn đang đắc ý vì con gái mình hiếu thuận ở bên cạnh xem náo nhiệt đều lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
Tặng người hoa hồng, trên tay vẫn còn mùi hương.
Người anh cả Dịch Gia Đống này một mình nuôi lớn các em, tuy nói không cầu được báo đáp nhưng vẫn nhận được lòng hiếu thuận tràn đầy.
Một gia đình này cũng thật sự… khiến người không nhịn được mà chảy nước mắt ghen tỵ.
Năm đó, bọn họ đều nói nhà ai không muốn có một Dịch Gia Đống, cho dù có đứa con trai như thế hay là có một người anh như vậy đều là chuyện may mắn.
Đến bây giờ, mọi người lại có khao khát mới hơn: Ai lại không muốn có một Dịch Gia Di, làm con gái hay là làm chị cả cũng đều rất may mắn.
Không biết tương lai liệu có còn cảm thán muốn có một Dịch Gia Như, Dịch Gia Tuấn nữa không?
Bốn đứa trẻ này, nhìn qua đều không có ai trưởng thành lệch lạc, thật sự không tồi.
Chú béo vừa định đi lên vỗ vào người Dịch Gia Đống, chúc mừng hai tiếng, nào ngờ quà của Dịch Gia Di vẫn chưa phát xong.
Chị cả nhà họ Dịch vỗ tay một cái, vẫy tay với Tôn Tân đứng ở cửa nhà bếp và Đinh Bảo Thụ ngồi phía sau quầy pha chế, nói: “Chàng trai đậu hũ, chị mua áo sơ mi trắng và quần dài màu trắng cho em, còn có áo sơ mi màu đen và quần dài màu đen nữa… Chị với Gia Như đồng nhất cho rằng cho dù là hoàng tử bạch mã hay là vương tử hắc mã đều rất hợp với em. Mau qua đây, căn phòng nhỏ phía sau của em còn đựng được mấy bộ quần áo với giày này chứ?”
Dịch Gia Di nói xong lại hỏi anh cả sách mà buổi chiều mình nhờ người gửi về đây đâu?
Sau khi Dịch Gia Đống chỉ cho cô nhìn, cô trèo đèo lội suối, vượt qua đống quà mới tìm được cái túi mỉm cười nằm trên quầy thu ngân, sau đó lấy mấy quyển sách từ bên trong ra đồng loạt ném vào tay Tôn Tân: “Quyển này là tiếng Quảng Đông, quyển đó là giới thiệu về Hương Giang, em đọc hết cả nhé. Sau này khi Clara không ở đây, nếu em có thời gian thì ra quầy thu ngân chào hỏi khách hàng, nói tiếng Quảng nhiều vào mới có thể thành thạo được.”
Tôn Tân bối rối ôm sách mà cô đưa tới, lại nhìn Dịch Gia Di lấy hộp vuông đựng đồ từ trong túi lớn ra với vẻ hoang mang, thoạt nhìn là loại áo sơ mi rất đắt tiền.