Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 625 - Chương 625 - Thoải Mái Chứ

Chương 625 - Thoải mái chứ
Chương 625 - Thoải mái chứ

Chương 625: Thoải mái chứ

Mỗi một chiếc, mỗi một cái hộp vào tay khiến đồ trước ngực càng lúc càng cao, càng lúc càng nặng, dần dần không bưng nổi nữa mới bị Dịch Gia Di mang thẳng một đường vào căn phòng nhỏ vốn là nhà kho ở sau bếp của cậu ta.

Căn phòng được cậu ta dọn dẹp sạch sẽ và ngăn nắp nhưng vẫn khiến cậu ta cảm thấy ngượng ngùng.

Nhưng Dịch Gia Di cũng không cảm thấy nơi này cũ kỹ, cô không khách sáo ngồi lên cái ghế nhỏ duy nhất bên cạnh giường, bày từng món đồ một lên trên giường nhỏ của cậu ta, vừa giới thiệu vừa sắp xếp: “Mỗi thứ ba sẽ cho em nghỉ một ngày, em mặc bộ màu trắng này đi dạo phố, ngắm nhìn phong cảnh Hương Giang nhiều thêm, còn có thể tới công viên chơi, nói không chừng sẽ có cô em xinh đẹp nào đó bắt chuyện.

Bộ màu đen này bình thường em cũng có thể mặc, chống bẩn được, cho dù có dầu mỡ dính vào nhưng giặt một cái là hết ngay, cũng không nhìn ra được đâu.

Qua hai ngày nữa trời lạnh rồi, hai cái áo trong giữ nhiệt này có thể thay nhau mặc.

Chị thấy em thích đi dép lê, cũng đã mua một đôi mới cho em, chẳng qua đôi dép lê này đồng bộ, ha ha, người nhà họ Dịch bọn chị và Bảo Thụ đều có một đôi cùng kiểu.

Đôi giày da thông thường này rất thích hợp với thanh niên trẻ, bây giờ đang rất thịnh hành, em thử xem có vừa không, mau lên.”

Tôn Tân nghe giọng nói trong trẻo giống như rót đậu của Dịch Gia Di mà trong lòng nhộn nhạo, trong căn phòng nhỏ của mình, cậu ta đứng đó bối rối giống như một vị khách mới tới lần đầu.

Cậu ta dựa theo lời của Dịch Gia Di gấp gọn quần áo mới cất vào trong tủ quần áo nhỏ, sau đó đá đôi dép lê cũ với đế bị mài mòn đến dẹp lép để đi thử đôi dép mới vào, tiếp đó là thử đôi giày da mới.

Chân được chất da mềm mại và ấm áp bao bọc, cảm giác an toàn và cảm giác hạnh phúc tràn ngập từ dưới lòng bàn chân vọt thẳng lên.

Lại bị Dịch Gia Di kéo đi qua đi lại vài bước trong căn phòng nhỏ đến mức chỉ có thể quay người di chuyển.

Cô hỏi: “Có vừa chân không? Thoải mái chứ?”

Tôn Tân chỉ có thể máy móc gật đầu, cho dù trong lồng ngực có núi lửa phun trào, cho dù trong đầu có hồng thủy phá đổ thành trấn.

Dịch Gia Di thấy cậu ta gật đầu mới lộ ra nụ cười hài lòng, vỗ lên vai cậu ta, cô nhanh chóng nói: “Em tự xếp đồ đi nhé.”

Sau đó lại quay người chui ra khỏi căn phòng nhỏ của cậu ta, để lại một mình cậu ta ôm nhiều quà đến mức cả người không có cách nào tiếp nhận được, ngồi trên cái giường nhỏ mà ngây người.

Áo mới thấp thoáng tỏa ra mùi thơm, khi gấp đồ có bụi nhỏ bị kinh động đến, nhất định là do bị mùi vốn không thuộc về căn phòng nhỏ này kích thích, nhất định là bị mấy hạt bụi bay xuống kia làm sặc, cho nên sống mũi mới xót muốn chảy nước mũi, đôi mắt mới cay xè muốn chảy nước mắt.

Cậu ta nghe thấy tiếng lắp bắp từ chối đầy kinh hoàng của Đinh Bảo Thụ ở bên ngoài căn phòng, đó là phản ứng được thương mà sợ sau khi nhận được quà.

Đột nhiên cậu ta cúi đầu, vùi mặt vào trong cái áo khoác da mùa đông có thể chắn gió che mưa cho cậu này, nước mắt tí tách rơi xuống, khi trượt qua gò má lại nhanh chóng bị gò má nóng hổi làm cho bốc hơi.

Núi lửa phun trào, hồng thủy cuốn tới, người có kín đáo đến đâu cũng không có cách nào nhịn được cảm xúc dâng trào như vậy.

Tôn Tân ngồi “xếp quà” một mình trong căn phòng nhỏ giống như đang trộm giặt áo.

Dùng nước mắt để giặt.

Đinh Bảo Thụ đi một đôi giày da nhỏ hoàn toàn mới màu đen, khi đứng thẳng hai chân cách nhau rất xa, chỉ sợ một bên chân nào đó bất cẩn vượt giới giẫm bẩn chân còn lại.

Trong giày da là một đôi tất màu trắng, thi thoảng khi nhấc chân đi quần dài màu đen bị kéo lên một chút, lộ ra một ít màu trắng, trông rất tinh tế. Không giống cậu bé nghèo khổ chỉ có bà nội bị bệnh nằm trên giường trong căn nhà cũ nát, mà giống bảo bối được cha mẹ chú trọng, nghiêm túc quản lý cuộc sống hơn.

Thắt lưng trên chiếc quần dài cũng hoàn toàn mới, là màu cà phê đậm rất cao cấp, lại chống bẩn chống mòn. Lên trên nữa thì lại là một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô màu xám, cổ áo để mở hai cúc, lộ ra xương quai xanh nhô lên của thiếu niên nhỏ. Tay áo xắn đến khuỷu tay, khung xương cánh tay và cổ tay đều rõ ràng, mảnh khảnh lạnh lùng giống như cành cây nhỏ bị gió biển cả ngày thổi tới tấp nhưng vẫn đâm chồi mọc nhánh như cũ.

Trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc mãi mãi không đổi đó, luôn là bộ dáng bướng bỉnh trịnh trọng vô cùng, nhưng hôm nay cậu bé đứng rất thẳng người, ngón tay càng thêm linh hoạt lưu loát.

Khách thường tới mua trà sữa nhạy cảm phát hiện ra bé trai trà sữa hôm nay không chỉ càng đẹp mắt hơn mà động tác pha trà sữa cũng càng nước chảy mây trôi hơn.

Từ ba phút ra trà trước kia đến hôm nay chỉ hai phút đã xong.

Bình Luận (0)
Comment