Chương 628: Đầu bếp không muốn làm minh tinh 3
Thái tiên sinh thật sự viết rất có dụng tâm, trên đường kiếm ăn không chỉ ăn vào miệng, vào dạ dày mà còn dùng mắt và dùng tâm nếm được bách vị nhân gian.
Dịch Gia Di ngẩng đầu nhìn anh cả, nói với vẻ vui sướng vô cùng: “Trong tạp chí còn có ảnh của anh cả nữa này, bức ảnh này chụp Tôn Tân đẹp trai quá! Không thua bất cứ một đại minh tinh TVB nào luôn.”
“Không chỉ em phát hiện ra một điểm này thôi đâu, người tìm kiếm ngôi sao nhạy bén đã sớm đọc được tạp chí này rồi thuận theo địa chỉ tìm tới đây.” Dịch Gia Đống buông đũa xuống, duỗi tay vỗ lên vai Tôn Tân, nói với Dịch Gia Di: “Nói kêu chúng ta cân nhắc một chút, nếu OK thì ngày mai anh ta sẽ qua đây cho Tôn Tân điền một tờ đơn báo danh, sau đó sẽ đưa cậu ấy đến lớp đào tạo diễn viên của TVB.”
Dịch Gia Di nghẹn họng nhìn trân trối, quay mặt nhìn về phía Tôn Tân, ngạc nhiên kêu lên: “Chàng trai đậu hũ, em sắp làm đại minh tinh rồi!”
“Em sợ tiếng Quảng của em không tốt, lại không giỏi tiếp xúc với người khác cũng không biết hát với nhảy, sẽ không…” Tôn Tân nâng mắt nhìn với vẻ rất lo lắng, kêu cậu ta ở sau bếp cầm muôi còn được, chứ lên sân khấu biểu diễn thì cậu ta nào có được.
“Đừng nói thế.” Dịch Gia Di vỗ lên vai cậu ta: “Cũng không phải người nào sinh ra đã lõi đời, biết ăn nói.”
Mấy tháng trước cô cũng không biết gì cả, bây giờ hình như cũng học được rất nhiều thứ rồi.
“Đúng đó, mấy tháng trước chị cả vẫn là người mới văn chức trong giới cảnh sát, nhưng bây giờ cũng đã là tay súng thần rồi còn gì.” Hai tay Gia Như chắp lại, nói với vẻ mặt mong chờ: “Ai mà chẳng có mộng làm ngôi sao chứ, anh Tôn Tân, anh thật may mắn vì có cơ hội như vậy.”
“…” Tôn Tân nở nụ cười, trông có vẻ cũng không hào hứng cho lắm.
“Em cảm thấy làm ngôi sao cũng không tốt đến vậy đâu. Có lẽ anh Tôn Tân thích nấu nướng hơn, cũng không phải tất cả mọi người đều muốn làm đại minh tinh. Còn nữa, cũng không phải tất cả mọi người đi đóng phim đều có thể làm đại minh tinh, cũng có người không chìm không nổi mà, còn có người đến cuối cùng bị ép đến mức không thể không đổi nghề, anh Tôn Tân, bản thân anh thích làm gì? Anh tự chọn đi.”
Gia Tuấn ngồi thẳng người với vẻ mặt nghiêm túc, tuy rằng ngồi thẳng rồi vẫn không quá cao lớn và uy vũ nhưng lời mà cậu bé nói ra ngược lại rất có đạo lý, tất cả mọi người nghe xong đều phải nghiêm túc cư xử, từ từ nghĩ lại.
Dịch Gia Di nghĩ lại cũng cảm thấy có lý, đành nói với Tôn Tân: “Bản thân em cứ nghĩ trước đi, ngày mai chúng ta lại nói sau, được không?”
Ngón tay phải trắng nõn thon dài lại rõ ràng khớp xương của Tôn Tân cầm đũa, tay trái gãi da mặt, nghiêm túc gật đầu với Dịch Gia Di.
…
Một tối này, người nhà họ Dịch đều ngủ rất sâu, có áo mới quà mới, chung quy mơ cũng đẹp hơn một chút.
Chỉ có Tôn Tân là cả một đêm không chợp mắt nổi, cậu ta khi thì dậy lấy quần áo mới mà hôm nay Dịch Gia Di đã mua cho mình ra, gấp lại gọn gàng rồi để vào tủ, khi thì bước ra khỏi căn nhà kho nhỏ của mình ở sau bếp, giặt khăn lau rồi mò mẫm lau bàn ghế lại một lượt.
Khi thì mở cửa sổ trong căn phòng nhỏ của mình ra, quỳ gối trên tấm phản nhỏ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời thông qua khe hở nhỏ bé của các tòa nhà, khi thì nằm về chiếc giường đơn nhỏ, trừng mắt nhìn trần nhà thấp lè tè dùng giấy báo dán lên vô cùng bằng phẳng…
Ngày hôm sau, khi Dịch Gia Đống hỏi cậu ta nghĩ thế nào rồi, cậu ta chần chừ vài giây rồi nâng mí mắt, thấp giọng đáp: “Em không đi.”
Mình muốn ở lại Dịch Ký.
…
Sáng nay Dịch Ký đóng cửa, trước cửa dán thông báo cho thấy hôm nay Dịch Ký nghỉ buổi sáng, tạm thời không cung cấp dịch vụ bữa sáng, mười một giờ mười lăm phút mới mở cửa, phục vụ cơm trưa như thường.
Bởi vì sáng nay Dịch Ký còn có chuyện quan trọng hơn phải làm…
Tam đường hội thẩm.
Không đúng, là cuộc họp chính thức đầu tiên của đại gia đình Dịch Ký.
Người lớn tuổi nhất tham gia cuộc họp này là anh cả Dịch Gia Đống hai mươi chín tuổi, đương nhiên được bổ nhiệm làm người chủ trì cuộc họp.
Người nhỏ tuổi nhất trong số những người tham dự cuộc họp là Dịch Gia Tuấn mười hai tuổi, được giao cho trọng trách bưng trà rót nước cho mọi người.
Bên trái đầu bàn dài được ghép lại là Dịch Gia Đống, sau đó là Dịch Gia Di, tiếp đó lần lượt là Gia Như, Bảo Thụ và Gia Tuấn.
Đối diện chỉ có một mình Tôn Tân ngồi.
Gia Như phát giấy và bút đã sớm chuẩn bị sẵn cho từng người một, sau đó ngồi trở về vị trí của mình, sau khi cầm bút vẻ mặt rất trịnh trọng, sẵn sàng chuẩn bị ghi chép.
Thân là thư ký giấy tờ của cuộc họp lần này, cô ta phụ trách ghi chép lại nội dung cuộc họp.