Chương 629: Người tìm kiếm ngôi sao và tiệc tri ân thầy cô 1
*Anh nghiêng đầu nhắm mắt với vẻ dở khóc dở cười, hai tay ôm quyền giơ qua đỉnh đầu xin được bỏ qua.”
Cuộc họp bắt đầu, Dịch Gia Đống miêu tả đơn giản mục đích chính của cuộc họp lần này, sau đó tiến hành chương trình nghị sự đầu tiên của cuộc họp, mời Tôn Tân trình bày lý do bản thân không muốn tham gia lớp đào tạo nghệ sĩ của TVB.
Tôn Tân chần chừ rất lâu mới mở miệng, hóa ra là không nỡ rời xa Dịch Ký, muốn ở đây làm đậu phụ Tứ Xuyên, muốn ở cùng một chỗ với mọi người, cũng không muốn rời khỏi thế giới thoải mái này.
Mọi người im lặng một hồi lâu, Dịch Gia Đống mới đẩy sang quy trình tiếp theo của cuộc họp, bắt đầu phát biểu bày tỏ thái độ từ Gia Tuấn nhỏ nhất.
“Anh Tôn Tân, cuộc sống còn rất dài, thật ra anh còn rất trẻ, không nên chưa tới hai mươi tuổi mà đã muốn xác định tất cả. Cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn, tương lai chị Gia Như sẽ rời đi hướng tới con đường công danh của mình, sau đó là Bảo Thụ, cuối cùng là em. Đến lúc đó, người kiên trì với Dịch Ký cũng chỉ có anh cả, anh xem, không muốn thay đổi mà anh nghĩ đến là chuyện không có khả năng.” Gia Tuấn dán hai bàn tay lên mặt bàn, hoàn toàn là một học sinh tiểu học có tư thế ngồi tiêu chuẩn, nghiêm túc nghe giảng, nhưng lời nói ra lại trưởng thành quá tuổi.
Bây giờ, đại gia đình tề tụ lại một chỗ nhưng tương lai sẽ đường ai nấy đi, mỗi một người đều sẽ rời đi, thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn.
Muốn ở lại Dịch Ký với mọi người mà Tôn Tân đã nói là chuyện không có khả năng, mỗi một giây một khắc thế giới này đều đang thay đổi, con người cũng không thể không chấp nhận sự thay đổi.
Đinh Bảo Thụ gật đầu, tiếp theo lên tiếng nói: “Cho dù ra ngoài rồi, nhà vẫn có thể ở chỗ này, gốc rễ vẫn ở đây nhưng cành cây phải vươn ra hấp thu ánh mặt trời thì sức sống mới có thể mãnh liệt hơn được.”
Gia Như chỉnh lại mái tóc, cũng học bộ dáng mọi người, ngồi nghiêm chỉnh, đặt bút xuống rồi mới mở miệng nói: “Chim ưng đều sẽ phải bay đi, anh Tôn Tân có diện mạo xuất chúng như vậy cứ rúc ở sau bếp mãi cũng thật đáng tiếc. Tuy rằng nói như vậy hoàn toàn là ý kiến cá nhân của em, anh Tôn Tân đưa ra quyết định vẫn phải xem sở thích của mình. Bây giờ anh vẫn còn trẻ tuổi, suy nghĩ cũng đơn thuần, quyết định làm ra bây giờ chưa chắc đã là quyết định thích hợp với anh nhất, cũng chưa chắc đã là quyết định khiến anh hài lòng trong tương lai. Trong sách mà em đọc gần đây có nói, người trẻ tuổi nên ra ngoài trải nghiệm nhiều hơn, đi qua, nhìn qua, thử qua rồi mới biết cái nào mới thật sự là thứ mình yêu thích và thật sự thích hợp với mình. Đợi ra ngoài xông xáo một vòng rồi trở về, lại quyết định chọn sự nghiệp nào trở thành mục tiêu theo đuổi đến cuối đời của mình sẽ khá ổn thỏa hơn đó.”
Gia Tuấn và Đinh Bảo Thụ đồng loạt quay đầu qua, gật đầu với Gia Như, tỏ vẻ tán thành với lời mà chị hai nói.
Khuôn mặt nhỏ của Gia Như đỏ lên, hiếm khi cô gái cởi mở như con ngựa hoang nhỏ này lại biết ngượng ngùng.
Đến phiên Dịch Gia Di phát biểu, cô quay đầu đối diện tầm nhìn với Tôn Tân, nghĩ ngợi một chút rồi mới nói: “Chị cũng ủng hộ đi thử một lần, nếu không thích, thấy không thích hợp thì có thể lại trở về. Em làm đậu hũ cừ như thế, đến khi ấy lẽ nào anh cả còn không cần em hay sao?”
“Luôn luôn cần.” Dịch Gia Đống lập tức giơ tay bày tỏ thái độ.
Tôn Tân ít nói không hoạt bát, nhưng chịu thương chịu khó, nghiêm túc cẩn thận, thật sự là một trợ thủ tốt hiếm có.
“Nếu em đến lớp đào tạo nghệ sĩ, anh Gia Đống sẽ phải tuyển thêm người mới.” Tôn Tân khều ngón tay lên mặt bàn với vẻ khó xử.
Dịch Gia Đống khoác lên vai Tôn Tân: “Anh có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, khi nào tuyển được người mới thì khi ấy làm nhiều hơn một chút, tiền là thứ không bao giờ kiếm đủ được, có thêm em thì chăm sóc thêm vài vị khách, mà thiếu em thì bớt chăm sóc đi vài vị khách, quán ăn vẫn sẽ mở như thường.”
Mấy việc này, Dịch Gia Đống luôn nghĩ thoáng.
Anh ta rất cố gắng, nhưng chưa bao giờ là một người giỏi giang.
“…” Tôn Tân liếc mắt nhìn tất cả mọi người một lượt, nhìn thấy người nào cũng đang gật đầu với mình.
Dịch Gia Đống đứng lên đi đến bên cạnh cậu ta, vỗ vai cậu ta và nói: “Tất cả mọi người đều ủng hộ em đi thử, chẳng qua, cuối cùng thế nào vẫn là do bản thân em quyết định, em cứ ngồi đây nghĩ đi.”