Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 630 - Chương 630 - Người Tìm Kiếm Ngôi Sao Và Tiệc Tri Ân Thầy Cô 2

Chương 630 - Người tìm kiếm ngôi sao và tiệc tri ân thầy cô 2
Chương 630 - Người tìm kiếm ngôi sao và tiệc tri ân thầy cô 2

Chương 630: Người tìm kiếm ngôi sao và tiệc tri ân thầy cô 2

Dứt lời, anh ta gật đầu với mọi người, Dịch Gia Di lập tức kéo các em đứng dậy.

Mấy người vòng ra sau bếp rửa rau, thái thức ăn, giúp Dịch gia Đống chuẩn bị đồ ăn trưa.

Điện thoại vang lên, Dịch Gia Di quay người đến trước quầy thu ngân nhận điện thoại, bên trong lập tức truyền đến giọng nói của Lưu Gia Minh: “Tiệc trưa chuẩn bị đến đâu rồi? Đúng mười một rưỡi chúng tôi sẽ đến đó.”

“Yên tâm đi, nhất định đủ thịnh soạn mà.” Dịch Gia Di chống lên mặt bàn, vừa trả lời, ánh mắt vừa lén lút quan sát Tôn Tân.

Cậu trai trẻ giống như học sinh bị oan ức ở lại lớp sau giờ học, cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai tay mình, chìm trong một đống suy tư.

Trong điện thoại Lưu Gia Minh nói tiếp: “Cô nói xem có nên đặt một cái bánh gato không?”

“Tôi đã đặt xong rồi, thời cơ vừa đến, chúng tôi sẽ đẩy bánh gato từ sau bếp ra, mà có cần hát không nhỉ?”

“Có chứ, bánh gato vừa ra là chúng ta hát ‘chúc anh thọ cùng trời đất, chúc mừng anh sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng…’ được không?” Lưu Gia Minh đè thấp giọng, rõ ràng đây là một cuộc gọi bí mật.

“Được, không thành vấn đề, đến lúc đó anh Gia Minh hát dẫn nhé.” Dịch Gia Di lập tức quyết định.

“OK luôn, madam!” Lưu Gia Minh cười khà khà, coi như đã quyết định xong.

“Vậy buổi trưa gặp tại buổi tiệc tri ân thầy cô nhé.” Dịch Gia Di cúp máy, khi ngảng đầu lại đối diện với đôi mắt tròn trong veo sáng ngời như mắt cún của Tôn Tân, trong lòng nhũn ra một chút. Chàng trai đậu hũ thật sự rất thích hợp làm diễn viên. Có một gương mặt như thế, biểu cảm như vậy vừa xuất hiện trên tivi ai mà lại không thích xem chứ?

Các dì, các thiếu nữ, các bà chỉ sợ đều sẽ phát điên vì cậu ta mất thôi.

“Thế nào? Nghĩ xong chưa?” Dịch Gia Di chống lên quầy thu ngân, cười hỏi.

“Em muốn đi thử.” Tôn Tân nói xong, sau lưng vô thức thẳng lên.

“Nghe nói sẽ rất vất vả, còn phải đóng vai phụ, rất nhiều diễn viên đều phải thức đêm làm việc, có đôi khi một ngày làm việc hai mươi mấy tiếng, tuần nào cũng phải thức đêm, em có chịu được không?” Dịch Gia Di đè trọng lượng nửa người trên lên cánh tay trái, cơ thể hơi nghiêng về trước, đầu cũng nghiêng qua, nhướn mày nhìn từ trên xuống Tôn Tân.

Tôn Tân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi mới đáp; “Chịu được, nếu đã muốn thử thì khổ gì cũng phải chịu, cơ hội gì cũng phải thử, sức lực có thể bỏ ra đều đã hao hết mới biết là thật sự được, hay là thật sự không được.”

Bằng không đều không thể tính là cố gắng, quay đầu nhìn lại vẫn sẽ tiếc nuối.

Cậu ta muốn đi thử thì sẽ không sợ chịu khổ.

“Vậy tốt rồi! Buổi trưa lúc người tìm kiếm ngôi sao kia tới, bọn chị đều ở đây, cùng giúp em tìm hiểu một chút, tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt.” Dịch Gia Di nở nụ cười, thật lòng vui cho Tôn Tân.

Dù thế nào đi chăng nữa thì cuộc sống có thêm một cơ hội, thêm một chút thú vị cũng luôn là chuyện tốt.

Tuy nói muốn chiếm được vinh hoa phú quý luôn phải trả giá bằng những vất vả mà người thường không thể tưởng tượng được, Tôn Tân không có nền móng gì cả, sẽ chỉ có đánh đổi nhiều hơn chứ không có ít hơn, nhưng cô vẫn thấy vui cho cậu ta.

Câu chuyện của người Hương Giang những năm chín mươi trong lời miêu tả của bất cứ tác phẩm giải trí nào đều là rộng lớn mạnh mẽ, người có năng lực tất sẽ gặp được cơ hội.

Vào giờ khắc này, cảm xúc của Dịch Gia Di dâng trào, bỗng nhiên cảm thấy mình cũng ở trong làn sóng thời đại dập dờn bồng bềnh ấy, chứng kiến người bạn thân thiết bên cạnh mình dũng cảm ra khơi, nghênh đón cơn gió đông thuộc về bọn họ.

Cô duỗi người về phía trước, băng qua mặt quầy thu ngân, bàn tay chộp về phía Tôn Tân.

Chàng trai đậu hũ lập tức hiểu ý cô, đứng dậy xoay bả vai mình về phía lòng bàn tay của cô.

Dịch Gia Di vỗ lên bả vai cậu ta với vẻ hài lòng thỏa mãn, cô tươi cười nói “cố lên” với cậu ta, rạng rỡ như ánh mặt trời.

Tôn Tân gật đầu, hít sâu một hơi, xoay người theo cô vòng ra sau bếp, cùng nhau chuẩn bị tiệc tri ân thầy cô vào buổi trưa.

Món quà mà mọi người chuẩn bị từ trước được giấu ở khắp các nơi trong cửa hàng, dán dưới bàn tròn, dán dưới ghế, dùng vải phủ lên che ở góc tường, nhét sau bàn tính ở quầy thu ngân… đều là món quà nhỏ được chọn lựa tỉ mỉ của các thám tử tổ B.

Hôm nay ánh mặt trời xán lạn, khi Phương Trấn Nhạc dẫn theo các thám tử tô B đi vào quán, trên vai và lưng anh khoác ánh nắng vàng rực rỡ.

Bình Luận (0)
Comment