Chương 631: Người tìm kiếm ngôi sao và tiệc tri ân thầy cô 3
Lúc đó Dịch Gia Di đang mặc tạp dề giúp anh cả bưng thức ăn lên tiếp khách, cảm giác được trước cửa có bóng râm ngăn trở ánh mặt trời, cô quay đầu lại chỉ nhìn thấy người đàn ông cao lớn ngược nắng mà tới.
Bởi vì nhìn không rõ gương mặt của đối phương, cô hơi nheo mắt lại, cảnh tượng trông thấy lại càng mơ hồ hơn. Chỉ có đường nét cao lớn kia là vô cùng rõ ràng, khiến người cảm nhận được uy áp như núi đè xuống vậy.
Hô hấp hơi dừng lại, cô đứng thẳng người, trong chớp mắt Phương Trấn Nhạc đã bước vào trong quán, lắc rơi vạt nắng phủ lên người anh, dung nhập vào trong phòng bắn lên ánh sáng, cuối cùng thì gương mặt ấy cũng trở nên rõ ràng.
Loại khí thế bức người kia tan biến, Dịch Gia Di nhìn thấy nụ cười mỉm của anh Nhạc.
…
Mỗi bữa ăn sức khỏe của nhóm B đều rất phong phú, bữa này hình như cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng trên mặt người nào cũng đều lộ ra nụ cười thần bí, ngay cả Khưu Tố San tạm thời đi theo bọn họ đến đây ăn cơm trưa cũng thường xuyên bật cười.
Phương Trấn Nhạc nhận ra một điểm này nhưng cũng không nói toạc ra mà vẫn ăn ngấu nghiến như thường.
Những tiểu tử thối này không mở miệng, anh thì chỉ chuyên tâm hưởng thụ món ngon, mặc cho linh hồn dạo chơi trong thánh điện vị giác tươi ngon.
Ngay khi Lưu Gia Minh đang định nháy mắt với Dịch Gia Di thì đột nhiên trước cửa có một người đi vào, tự xưng là giám chế Vương Lâm Tĩnh của TVB hôm qua tới đây tìm Tôn Tân.
Lưu Gia Minh vội vàng thu lại ánh mắt, Dịch Gia Di đang nhấc mông dở lại ngồi bệt mông xuống.
Tôn Tân từ sau bếp đi ra, Dịch Gia Đống và Dịch Gia Di cùng cậu ta nghênh đón Vương Lâm Tĩnh.
Sau khi mời giám chế Vương ngồi ở bàn bên cạnh đám người Phương Trấn Nhạc, Dịch Gia Di cùng anh cả một trái một phải kẹp Tôn Tân ở giữa, bắt đầu vừa phối hợp với Tôn Tân trả lời câu hỏi của giám chế Vương, vừa đặt câu hỏi với giám chế Vương, bộ dáng sợ cậu ta bị người lừa bán.
Vương Lâm Tĩnh ở TVB tuy rằng vẫn trợ thủ cho giám chế lớn, chưa từng một mình làm giám chế cho một bộ phim nào nhưng theo đoàn làm phim vào nam ra bắc, kiểu người nào cũng đã từng gặp qua.
Người không được yên tâm về anh ta như Dịch Gia Di và Dịch Gia Đống hoàn toàn không tính là gì cả.
Người còn khó chơi hơn anh em nhà họ Dịch, anh ta cũng đã từng giao tiếp qua, với nụ cười từ đầu đến cuối luôn thong dong, đối đáp trôi chảy, thoạt nhìn vô cùng đáng tin.
Nhưng vài phút sau, cục diện bỗng nhiên bắt đầu mất khống chế.
Người đầu tiên từ bàn bên cạnh qua ngồi chính là chú Cửu, lão tiền bối mở chân ra, cầm que gỗ nhỏ dùng để cai thuốc của ông ta, sau khi ngồi xuống lại không nói một tiếng nào, trước tiên đánh giá Vương Lâm Tĩnh từ trên xuống dưới, từ trái sang phải một lượt.
Làm cảnh sát cả một đời, ánh mắt đều mang theo điện, Vương Lâm Tĩnh bị đâm mà trong lòng co rút khó chịu.
Tiếp theo là Đàm Tam Phúc, thám tử tráng niên ngạo khí ngút trời vẫn chưa hiểu được phải che giấu bớt khí chất lạnh thấu xương chỉ thuộc về thợ săn của mình, hai tay đặt lên mặt bàn như vậy, ánh mắt như muốn cắn người bắn về phía Vương Lâm Tĩnh.
Vương Lâm Tĩnh còn đang cười ngượng ngùng với chú Cửu, lại đối diện với ánh mắt của Tam Phúc quả thực có chút không chống đỡ nổi.
Đây chính là lý do tại sao người bình thường bị ấn vào trong phòng thẩm vấn, chưa đến hai ba phút đã có thể khai nhận ra cả loại chuyện như “năm ba tuổi ấy, là tôi đã tè lên giường của chị dâu” này. Cảnh sát là sói, là dã thú, sự sắc bén và cảm giác áp lực của bọn họ, người bình thường hoàn toàn không phải đối thủ.
Khi Vương Lâm Tĩnh đang cảm thấy đứng ngồi không yên thì Lưu Gia Minh và Gary cũng qua đây ngồi xuống. Trợ thủ đắc lực của Tôn Tân đều là tướng tài uy mãnh. Vương Lâm Tĩnh vốn muốn đợi sau khi Tôn Tân đồng ý thì mình sẽ từ từ bày ra bộ dáng của giám chế, nắm chặt cậu ta để sau này làm nhân mạch, làm đàn em của mình.
Nhưng bây giờ...
Lúc này Khưu Tố San bỏ tóc mái xuống, xoay người, một tay ấn lên bàn, một tay chống lưng ghế. Một chân ở dưới bàn, một chân kia thì lại duỗi chéo, mũi chân gần như đụng vào chân ghế của Vương Lâm Tĩnh.