Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 632 - Chương 632 - Người Tìm Kiếm Ngôi Sao Và Tiệc Tri Ân Thầy Cô 4

Chương 632 - Người tìm kiếm ngôi sao và tiệc tri ân thầy cô 4
Chương 632 - Người tìm kiếm ngôi sao và tiệc tri ân thầy cô 4

Chương 632: Người tìm kiếm ngôi sao và tiệc tri ân thầy cô 4

Quan uy của madam bắn tới ầm ầm, trong phạm vi tầm mắt của chị ta, ai còn dám trộm gà trộm chó, giở thủ đoạn vặt vãnh?

Vương Lâm Tĩnh: “...”

Yếu đuối, vô lực, không dám cử động.

“Tôi tuyệt đối không phải lừa đảo... ký hợp đồng chính quy... học viên chính thức... không nhận tiền hoa hồng, không ăn phần trăm, không nói dối!” Mồ hôi trên trán Vương Lâm Tĩnh đã chảy xuống cả rồi.

“Hợp đồng không thành vấn đề.” Lưu Gia Minh đã xác nhận qua.

“Ừm, OK.” Gary cũng gật đầu.

Lúc này, Dịch Gia Di mới gật đầu đưa cho Tôn Tân, ý bảo cậu ta có thể ký tên.

Khi giao lại hợp đồng đã ký xong cho Vương Lâm Tĩnh, cô mở miệng nói: “Buổi tối chúng tôi sẽ đưa Tôn Tân tới ký túc xá nghệ sĩ.”

“Được, không thành vấn đề.” Vương Lâm Tĩnh liếm môi, vừa cười vừa gật đầu.

Dịch Gia Di thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng yên tâm rồi, sau khi đứng lên bắt tay Vương Lâm Tĩnh, nụ cười vốn nghiêm túc của cô thay đổi, trong nháy mắt giá trị tương tác được kéo lên đầy.

“Cơm trưa nhất định phải để chúng ta mời, giám chế Vương vất vả, không biết anh có kiêng món gì không?”

“Không có không có, không thể để các cô mời được, như vậy không thích hợp, thật ngại quá.” Vương Lâm Tĩnh vội xua tay.

“Là việc chúng tôi nên làm mà.” Dịch Gia Di gật đầu, đứng dậy, cô quay đầu dặn dò: “Bảo Thụ, pha cho giám chế Vương một cốc trà ngon nhé.”

“Tôi đi xào thêm hai món ngon nữa, Tôn Tân, em ngồi đây nói chuyện với giám chế Vương đi.” Dịch Gia Đống vỗ lên vai Tôn Tân, đứng dậy vọt vào sau bếp.

Các thám tử thấy sự việc đã giải quyết xong, cũng ồ ạt đứng dậy, sau khi chào hỏi thân thiện với giám chế Vương xong, bọn họ vòng về bàn của mình tiếp tục ăn cơm.

Lúc này, giám chế Vương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lén lút dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, anh ta sờ thuốc trong túi quần, mời Tôn Tân ra ngoài hút thuốc.

Tôn Tân lắc đầu nói mình không biết hút, giám chế Vương đành một mình rời khỏi bàn.

...

Vừa rồi tất cả mọi người đều đi vây công Vương Lâm Tĩnh, một mình Phương Trấn Nhạc ngồi ở bàn ăn đến sảng khoái, lúc này bụng đã nửa no, ngẩng đầu thấy Vương Lâm Tĩnh ra ngoài cửa hút thuốc, anh cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.

Vương Lâm Tĩnh quay đầu nhìn thấy Phương Trấn Nhạc, biết người này cầm đầu các thám tử, cũng gật đầu mỉm cười rồi khách sáo đưa điếu thuốc.

Phương Trấn Nhạc không khách sáo, sau khi nhận điếu thuốc chỉ ngậm trong miệng, Vương Lâm Tĩnh cầm bật lửa muốn giúp anh châm lửa nhưng Phương Trấn Nhạc duỗi tay ngăn lại, ý bảo không cần.

Vương Lâm Tĩnh cũng không nói nhiều, chỉ dùng ánh mắt nhanh chóng quan sát người đàn ông cao lớn trước mặt này.

Đồng hồ Vacheron Constantin, thắt lưng Hugo Boss, giày da Armani... vô cùng khiêm tốn, một thân toàn sản phẩm xa xỉ đắt tiền, nhưng người bình thường hoàn toàn nhìn không hiểu.

Bản thân Vương Lâm Tĩnh cũng không đỡ được kiểu trang bị thế này, nếu không phải dựa vào trong giới luyện ra được nhãn lực này thì chỉ sợ cũng không nhận ra được giá trị xa xỉ của người trước mắt.

Giới giải trí cũng lây nhiễm tác phong trước kính quần áo trước kính người sau, Vương Lâm Tĩnh ngửi ra được hơi thở xa xỉ của Phương Trấn Nhạc, thái độ không khỏi kính nể hơn vài phần.

Lại liếc mắt nhìn thần thái và ánh mắt của Phương Trấn Nhạc vài lần, cho dù Vương Lâm Tĩnh đang trong thời khắc lơ đễnh hút thuốc thì tư thế đứng cũng vô thức trở nên nghiêm chỉnh hơn một chút.

Phương Trấn Nhạc ngậm điếu thuốc mà không hút, chỉ dùng hai cái răng nanh bên trái khóa đầu lọc, thi thoảng dùng đầu lưỡi gảy hai cái.

Cảnh sát Phương không mở miệng, Vương Lâm Tĩnh cũng không dám tùy tiện bắt chuyện. Trong bầu không khí quỷ dị lại có chút áp lực như vậy, anh ta lúng túng chừng một phút, lần đầu tiên cảm thấy hút thuốc là một chuyện khó chịu đựng.

Cuối cùng, Phương Trấn Nhạc dường như cảm thấy thời gian tạo áp lực đã đủ rồi, anh giơ tay phải lên lấy điếu thuốc xuống, nhìn điếu thuốc kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ của mình, nhẹ nhàng chơi đùa, sau đó mở miệng nói dưới ánh mắt bức thiết của Vương Lâm Tĩnh: “Tôn Tân nhát gan, tuy đã biết nói tiếng Quảng Đông nhưng nói cũng không được tốt cho lắm... bạn cùng ký túc xá với cậu ấy là người như thế nào? Trước khi đến trước lớp đào tạo nghệ sĩ làm gì? Có khuynh hướng bạo lực hay không? Làm người kiêu ngạo ương ngạnh thì sao? Hay là ôn hòa lễ phép?”

“...” Vương Lâm Tĩnh nhất thời hoảng hốt.

Bình Luận (0)
Comment