Chương 633: Người tìm kiếm ngôi sao và tiệc tri ân thầy cô 5
Anh ta vừa mới thoát khỏi sự vây công của một đám thám tử, quay mặt lại chui vào miệng hổ.
Sau vài phút “thẩm vấn”, toàn bộ mọi chuyện khi Tôn Tân tiến vào lớp đào tạo nghệ sĩ đều được sắp xếp rõ ràng...
Ở ký túc xá số hai, ký túc xá Triều Dương, ở chung với bảy chàng trai hậu sinh cùng tuổi, tất cả đều xuất thân từ tầng lớp thấp, người nào cũng xử sự thạo đời, cởi mở ôn hòa.
Thời gian đào tạo là nửa năm, ba tháng đầu học tập, ba tháng sau thực tập, trong thời gian này học tập và thực tập đều miễn phí cho học viên.
Trong khoảng thời gian đó vào đoàn làm phim đóng vai phụ sẽ trả thù lao cho học viên, tính theo tập.
Học viên đi học còn trợ cấp tiền đi lại và tiền ăn uống, mỗi tuần nghỉ một ngày có thể về nhà ở, trong lúc đi học, bạn thân người nhà có thể đến ký túc xá thăm sau giờ học, trong thời gian thực tập nếu trao đổi với người phụ trách đoàn làm phim trước, bạn bè cũng có thể tới đoàn làm phim dựa theo quy tắc thăm lớp.
Phương Trấn Nhạc hài lòng quay vào nhà, Vương Lâm Tĩnh ở ngoài cửa đã hút hết một điếu thuốc vội vàng lấy một điếu khác ra, châm lửa, hít mạnh một hơi, cuối cùng mới tìm lại được niềm vui hút thuốc.
Tên Tôn Tân này... nói mình một mình lăn lộn ở Hương Giang, nhưng trên thực tế... khốn kiếp! Hoàn toàn không phải! Không phải!
...
Mang theo đầy đủ tin tức trở về bàn lớn, ngón tay của Phương Trấn Nhạc ấn lên mặt bàn, vừa định mở miệng khoe “manh mối” vô cùng đáng tin mà mình hỏi ra được thì đột nhiên đèn trong quán tắt ngúm.
Lúc này trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến chuyện của Tôn Tân, đã hoàn toàn quên mất vẻ lén lút mờ ám của mấy tiểu tử thối cấp dưới này khi vừa vào Dịch Ký, khi Dịch Gia Di đẩy bánh gato bước ra từ sau bếp, đột nhiên Lưu Gia Minh đứng dậy hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật, vậy mà anh lại hoàn toàn trở tay không kịp.
“Chúc anh thọ cùng trời đất... năm nào cơ thể cũng khỏe mạnh... chúc mừng anh, vui vẻ biết bao... cùng thọ tinh nâng cốc chúc mừng, happy birthday...”
Mọi người đều đứng dậy hết hát theo Lưu Gia Minh, cũng vỗ tay có tiết tấu.
Trong nháy mắt, bên bàn tròn chỉ còn lại Phương Trấn Nhạc ngồi đó, rõ ràng những người khác đều đã hẹn sẵn, chỉ giấu một mình anh.
Ngay khi bánh gato được đẩy đến trước mặt anh, trong đầu anh vẫn còn đang nghĩ: Hôm nay sinh nhật ai vậy? Mình sao? Không đúng ngày mà...
Thẳng đến khi cúi đầu nhìn thấy dòng chữ [Chúc mừng sir Phương lên chức giám sát] trên bánh gato, anh mới chợt hiểu ra.
Anh nghiêng đầu nhắm mắt với vẻ dở khóc dở cười, giơ cánh tay lên, hai tay đan chéo đảo ngược lại che mắt mình.
Xấu hổ quá, tha cho anh đi...
Đám tiểu tử thối này!
…
Nào có ai lại hát bài hát chúc thọ vào tiệc tri ân thầy cô đâu, nhưng các thám tử tổ B lại hát.
Hát đừng có lớn tiếng quá như thế, toàn bộ thực khách đều thò đầu qua nhìn xem là ông cụ nào đón đại thọ sáu mươi tuổi. Hai tay Phương Trấn Nhạc che mắt, mắt không thấy thì sạch, cứ coi như người mất mặt không phải là người của mình đi.
Nào có ai tặng quà còn làm giống như mai phục bắt nghi phạm vậy chứ? Nhưng các thám tử tổ B lại làm thế!
Giấu quà như giấu súng, hát chúc mừng sinh nhật xong đều loạt soạt móc nào gói nào hộp ở các chỗ bí mật như bên dưới mặt bàn, trong góc quầy thu ngân, dưới gầm ghế, đặt bồm bộp lên bàn, sau đó đồng thanh hô như nã súng: “Anh Nhạc, cảm ơn anh đã chăm sóc nhiều năm!”
“Sir Phương, chúc mừng đã thăng chức!”
“Anh Nhạc, cảm ơn anh đã dạy em làm người làm việc!”
“Sir Phương, nhiều năm hợp tác rất sảng khoái!”
“Anh Nhạc, em yêu anh…” Không cần nghi ngờ gì, đây là Lưu Gia Minh hô lên.
Phương Trấn Nhạc muốn chui xuống gầm bàn cho rồi, đuổi theo hung thủ ngang ngược nhất cũng chưa từng khiến anh thấy sợ hãi như vậy.
Gương mặt lập tức đỏ bừng, anh che mắt mình lại, thật sự không thể để mọi người nhìn thấy ánh mắt anh, vẻ mặt cũng che giấu đi hết, tốt nhất là có thể tìm một cái rãnh để chui xuống.
Đáng tiếc là không có.
Tuy rằng khóe miệng kéo sang hai bên nhưng anh cũng không thừa nhận mình đang cười.
Thực sự không phải đang cười mà.
…
Sau nửa tiếng, Phương Trấn Nhạc giống như đứa trẻ vừa mới tham gia xong party sinh nhật của mình, ôm một đống quà lên xe Jeep về nhà mình.
Đồ đạc đều chất đầy ở hàng ghế sau, cũng may vì chiều này toàn bộ thành viên tổ B đều được nghỉ, mọi người đều tự chạy đi chơi, không cần xe của anh Nhạc đưa về nhà, bằng không thật sự không có chỗ cho người ngồi mất, kêu anh đặt những món quà này vào cốp sau thì anh cũng không nỡ.
Buổi chiều về nhà dỡ từng món quà ra:
Tam Phúc tặng một đôi dép tông, chúc anh đi đôi dép lê này từng bước một thăng chức.