Chương 634: Đứng đắn lại lười biếng
Chú Cửu tặng anh một chiếc thắt lưng, buộc lại an toàn, buộc lại tuổi thọ, chúc anh sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh vui vẻ.
Madam Khưu Tố San anh một chiếc cà vạt, mong anh chú trọng đến dáng vẻ hơn, sau này làm giám sát phải mặc áo sơ mi với tây trang, thắt cà vạt đi giày da, thêm một chiếc cà vạt là thêm một sự kết hợp, tránh cho các thám tử dưới tay anh chán nhìn phong cách ăn mặc kỳ cục của anh…
Đến cuối cùng, anh cầm một chiếc hộp hình chữ nhật dẹt lên, dùng giấy gói quà màu đỏ gói lại rất chỉnh tề gọn gàng, còn thắt nơ con bướm vừa to vừa đẹp.
Mở giấy gói quà ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi cổ đứng màu đỏ đậm được gấp một cách vô cùng tiêu chuẩn, vừa kéo lên là trải ra.
Toàn bộ đồ đạc bị đặt qua một bên, hai cánh tay đan chéo lại kéo chiếc áo phông lên, cởi chiếc áo đang mặc trên người xuống, sau khi vung tay quăng nó đi lại lấy cái áo sơ mi mới, cẩn thận mặc vào, đóng từng cái cúc lại một.
Anh đi đến trước cái gương toàn thân quay người soi mình, trang nghiêm lại cuốn hút, đứng đắn lại lười biếng… thật là một chiếc áo sơ mi kỳ lạ.
Đi lại trong căn phòng một vòng, muốn cởi nó xuống sau đó mang đi giặt khô, nhưng ngồi một lúc lại thay đổi ý định.
Anh quay đầu đi tìm hộp đựng quà, quả nhiên bên trong có thiệp chúc mừng, còn có một tờ giấy nhỏ không ăn nhập gì với món quà cho lắm.
Đọc thiệp chúc mừng trước, trong nét chữ thanh tú của Dịch Gia Di đã mang theo chút vẻ tiêu sái: Cảm ơn người dẫn đường nghề nghiệp của tôi, giám sát Bá Nhạc – Phương Trấn Nhạc, và sự giúp đỡ trong mấy tháng này dành cho tôi.
Chúc anh Nhạc mọi chuyện thuận lợi, vạn sự như ý!
-Thám tử Dịch Gia Di (Tổ trưởng Dịch Gia Di sau vài ngày nữa.)-
Buồn cười quá!
Phương Trấn Nhạc cầm cái thiệp mà run lên, lại nhìn tờ giấy nhỏ hoàn toàn không ăn nhập gì kia.
Nét chữ bên trên cũng không phải của Dịch Gia Di, càng xinh đẹp cũng càng trúc trắc hơn, viết qua loa là: [Món quà xa xỉ mà chị em đã tốn nửa tháng tiền lương để mua…]
Nói đến đây, anh giơ tay sờ cái áo sơ mi có chất liệu mềm và nhẵn nhụi đó, hai vai vì đột nhiên tâm trạng trở nên ôn hòa mà thả lỏng và giãn ra.
Lại đọc nốt nửa câu sau: [Chúc anh Nhạc mộng đẹp thành sự thật! – Dịch Gia Như cũng thế.]
Mộng đẹp thành sự thật à…
…
Buổi chiều nhà họ Dịch lại chuẩn bị một bữa thịnh soạn.
Tôn Tân sắp phải đi tới ký túc xá, không có khả năng ngày nào cũng thịt thà tôm cá, Dịch Gia Đống sợ thiếu niên trẻ mà mình nuôi đến khỏe mạnh này lại gầy đi, tạm thời nước tới chân mới nhảy vừa nấu thịt vừa hầm canh, lại đích thân ngồi bên cạnh Tôn Tân, giám sát cậu ta ăn thịt và uống canh.
Khi Phương Trấn Nhạc chạy tới đây vừa vặn bắt kịp một bữa ăn này, vì thế lại hạnh phúc lấp no bụng.
Dịch Gia Di tò mò hỏi: “Anh Nhạc, không phải chiều nay anh cũng được nghỉ sao? Sao lại chạy tới Thâm Thủy Phụ ăn cơm? Buổi chiều vừa vặn ở gần đây sao?”
“Tối nay tiễn Tôn Tân tới lớp đào tạo nghệ sĩ, chắc chắn phải mang rất nhiều đồ, tôi lái xe Jeep đưa các cô qua đó.” Đương nhiên anh đặc biệt chạy tới đây, ngược lại cũng không có chuyện gì khác để làm…
“Cảm ơn anh Nhạc.” Nụ cười của Dịch Gia Di tới vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã xán lạn giống như trưa hè, cô vỗ một cái lên vai Tôn Tân, nhướng mày bảo: “Mau cảm ơn anh Nhạc đi.”
“Cảm ơn anh Nhạc.” Tôn Tân rất giống một con vẹt.
Vì thế, buổi tối ngày dọn vào ký túc xá học viên lớp đào tạo nghệ sĩ TVB, học viên Tôn Tân kéo cả gia đình tới.
Người khác đều là một mình đi xử lý thủ tục, cùng lắm có thêm một người bạn hoặc người thân đi cùng, Tôn Tân thì hay rồi, vừa tới nguyên một xe.
Để giữ thể diện cho Tôn Tân, khi bạn cùng ký túc hỏi tới, mọi người đều nhất trí trả lời là bạn bè.
Ngay cả Gia Tuấn mười hai tuổi cũng ưỡn thẳng lưng, đáp lời nói là bạn thân của Tôn Tân một cách vô cùng đứng đắn. Bạn cùng ký túc nhìn dáng người nhỏ nhắn của cậu bé, không nhịn được mà suy đoán: Nếu đây cũng là bạn thân, vậy phải là kiểu bạn thân cùng nhau chơi Pachinko đúng không?
Dịch Gia Đống giúp Tôn Tân sắp xếp đồ lỉnh kỉnh lên giường, Phương Trấn Nhạc đưa thuốc lá cho bạn cùng ký túc của Tôn Tân và nói chuyện. Dịch Gia Di đứng ở cửa thò đầu vào nhìn, xem anh cả và anh Nhạc một người lo nội vụ, một người lo ngoại giao, trong lòng dần có cảm giác an toàn.
Khi một gia đình lớn rời đi, Tôn Tân ngồi trên giường mới, đưa mắt nhìn bạn với vẻ mong ngóng.