Chương 635: Bữa khuya
Dịch Gia Đống cho dù thế nào cũng không cho cậu ta ra ngoài tiễn, cậu ta chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời không tiễn nữa, cho dù trong ánh mắt đó tràn đầy vẻ không nỡ, bộ dáng linh hồn sắp thoát khỏi xác đi theo mọi người trở về Dịch Ký.
Tối hôm ấy, sau khi Gia Như và Dịch Gia Di nằm lên giường vẫn còn nghĩ liệu Tôn Tân có thể hòa nhập sống chung với các bạn cùng ký túc xá hay không.
Vừa sợ cậu ta trầm lặng bị xa lánh, vừa sợ cậu ta quá dễ nói chuyện mà bị bắt nạt… Một gia đình ở Dịch Ký, đến ngay cả Tiểu Gia Tuấn nhỏ tuổi nhất bị đưa ra ngoài cũng sẽ không khiến người không yên tâm, duy chỉ có chàng trai đậu hũ.
Tính cách thật sự quá mềm mỏng, kêu người làm sao mà yên tâm cho được.
Vì thế, tối ngày hôm sau, chú Cửu nhận ủy thác lái xe tới lớp đào tạo nghệ sĩ, đưa canh thịt và đồ hộp cho Tôn Tân, thuận tiện quan tâm hỏi han ngày đầu tiên nhập học có thích ứng được không?
Tối ngày thứ ba, tổ trưởng tổ A – Du Triệu Hoa nhận ủy thác lái xe đến lớp đào tạo nghệ sĩ đưa vịt nướng và Frappuccino đến cho Tôn Tân. Vịt nướng là con to nhất, Frappuccino thì tổng cộng có tám cốc, giao cho Tôn Tân cầm đi mời các bạn cùng ký túc cùng nhau làm bữa khuya.
Xác nhận chàng trai đậu hũ cũng coi như thích ứng được, cảm xúc cũng rất ổn định, Du Triệu Hoa mới mở miệng oán trách bây giờ không có đậu phụ Tứ Xuyên mà ăn, Tôn Tân gãi đầu ngại ngùng, bị Du Triệu Hoa vỗ lên vai tiễn về ký túc xá, trên đường hẹn nửa năm sau lại ăn đậu phụ Tứ Xuyên do chính tay Tôn Tân làm.
Ngày thứ tư người tới là Đàm Tam Phúc, anh Tam Phúc không có xe nên dứt khoát lái xe cảnh sát cỡ nhỏ mà tên quỷ xui xẻo Đồ Quý Sinh trong vụ án thi thể trần truồng tại đường Portland đã tặng cho tổ trọng án B.
Tam Phúc vắt chéo hai chân dựa lên xe cảnh sát đứng dưới ánh đèn đường, hai phút sau đã đợi được Tôn Tân mặt đỏ tía tai, trên trán toàn là mồ hôi, hóa ra là đi chạy bộ đêm sau khi tan lớp với bạn cùng phòng.
Đứng dưới ánh đèn đường, không chỉ giọt mồ hôi là thứ trở nên trong suốt, mà ngay cả đôi mắt giống như cún con của Tôn Tân cũng sáng lấp lánh.
Tam Phúc đưa một hộp bánh tart trứng cho Tôn Tân: “Anh Gia Đống chuẩn bị bữa khuya cho cậu với bạn cùng phòng.”
Lại móc một xấp tiền trong túi ra, đều toàn là tiền lẻ, Dịch Gia Di đặc biệt tới ngân hàng đổi, kêu Tôn Tân cất trong túi, có thể mua đồ ăn và đồ chơi bất cứ lúc nào, sẽ thuận tiện hơn.
Tôn Tân nắm tiền trong tay, không mở nổi miệng như thể môi dính lại với nhau.
Tam Phúc vỗ lên vai Tôn Tân, lại móc một cái máy phát thanh cỡ nhỏ từ trong một túi khác ra, kèm theo đó là hai băng từ, một cái là tuyển tập các ca khúc trào lưu hiện giờ, một cái là list nhạc nhẹ trợ ngủ đặc biệt. Một đám người sống chung thường sẽ xuất hiện tình huống ảnh hưởng đến nhau, nếu ngại bạn cùng phòng ồn ào, Tôn Tân có thể nghe bài hát lưu hành và đọc sách hoặc là ngây người, cũng có thể nghe nhạc nhẹ để ngủ.
Tôn Tân cầm tiền và máy ghi âm, băng từ trong tay, hai mắt lại càng ướt nhòe hơn.
Rõ ràng cậu trai trẻ cao sêm sêm với Tam Phúc, mấy ngày nay ăn uống tốt nên bả vai cũng rộng ra, đường nét dương cương ở cằm cũng trở nên càng rõ ràng hơn, nhưng thần thái vẫn nhút nhát như cũ, vẫn giống như một thiếu niên.
“Chị Thập Nhất dặn dò cậu đừng học hút thuốc và uống rượu. Hào phóng một chút, số tiền này đừng góp, không có việc gì thì mời bạn cùng phòng ăn vặt, đều tiêu vào mặt kết giao với người ta đi. Hai bao thuốc này cậu cũng cầm lấy, trở về xem có giáo viên nào hút thuốc, nhân lúc tan lớp mà tặng cho người ta. Chỉ nói cảm ơn thầy, vất vả cho thầy rồi, chút quà mọn này không đủ biểu đạt lòng kính trọng, biết nói không?" Tam Phúc lại lấy hai bao thuốc nhét vào lòng Tôn Tân.
Tôn Tân nghĩ ngợi rồi gật đầu.
“Về đi, điện thoại của tổ B và điện thoại của Dịch Ký cậu đều nhớ được đúng không, nếu không tiện gọi điện cho anh Gia Đống thì gọi tới tổ B tìm chúng tôi. Thập Nhất, Lưu Gia Minh, Gary, chú Cửu và tôi đều ở đó.” Tam Phúc nói xong lại nghĩ ngợi, đứa trẻ Tôn Tân này chỉ sợ cho dù có chuyện gì cũng sẽ không đi gọi điện, nên lại sửa miệng bảo: “Cứ cách ba ngày lại gọi một cuộc cho anh Gia Đống đi, tránh cho mọi người lại nhớ.”
“Tôi biết rồi.” Tôn Tân gật đầu, nhịn một lúc mới ngẩng đầu nói: “Yên tâm, tôi là người lớn mà, sẽ chăm sóc mình thật tốt.”
Tuy rằng sau khi cha mẹ qua đời, cậu ta cũng không chăm sóc tốt nổi cho mình.
Nhưng trong mấy tháng thấm nhuần ở Dịch Ký này, cậu ta đã học được rất nhiều thứ, sẽ không chịu thiệt cũng sẽ không làm liều.