Chương 637: Trưa nay cũng chúc mừng anh đã gia nhập tổ B
“Tôi gọi chị Thập Nhất, cô ấy gọi tôi là chú Cửu, chúng tôi mạnh ai người nấy gọi.” Chú Cửu gặm que gỗ nhỏ mài răng của mình.
“Sau này mong được chỉ dạy nhiều hơn, chị Thập Nhất.” Tam Phúc nhíu chặt hai mày, trong lòng tràn ngập vẻ cảm thán.
Cùng nhau vào sinh ra tử, cùng trải qua thăm dò và cạnh tranh, cùng nhau đi qua giông bão, hiện giờ đứng trong văn phòng tràn ngập ánh mặt trời, vẫn phải tiếp tục sóng vai đi cùng nhau như cũ.
Mọi người đánh quyền, bắt tay.
Tương lai cũng sẽ là như thế, thực hiện tám chữ: Cùng nhau học hỏi, cùng nhau trưởng thành đi.
Dịch Gia Di cũng không quên Từ Thiếu Uy đang ngồi trong góc nhìn mọi người: “Trưa nay cũng chúc mừng anh đã gia nhập tổ B.”
“Chị Thập Nhất.” Từ Thiếu Uy đứng dậy phía sau bàn làm việc mới nằm ở góc trong cùng văn phòng và đi đến bên cạnh mọi người, vẫn hơi mất tự nhiên, nhưng cũng thử cười với tất cả mọi người, tranh thủ hòa nhập, cũng tranh thủ được chấp nhận.
“Sau này bớt sờ vào súng, bình tĩnh hơn. Bớt bốc đồng một chút, suy nghĩ thật kỹ rồi mới hành động.” Dịch Gia Di vỗ lên bên sườn anh ta để anh ta thả lỏng, cũng ý bảo anh ta đừng luôn căng chặt thần kinh giữ khẩu súng đó của mình.
“Yes, madam!” Lúc cô vỗ lên bao súng của mình, Từ Thiếu Uy quả thật có hơi không thích ứng được, nhưng vẫn nhịn xuống mặc cho cô vỗ, cũng đứng nghiêm đáp lại lời dạy bảo của cô.
Dịch Gia Di gật đầu.
Lưu Gia Minh thấy hai người có qua có lại, không nhịn được mà cũng đứng dậy, kính chào và lên tiếng: “Yes, madam.”
Gary học theo, cũng đứng tư thế quân đội, kính chào, lớn tiếng hô: “Yes, madam.”
Chú Cửu và Tam Phúc cũng đành lần lượt kính chào.
Trong lòng Dịch Gia Di dạt dào cảm xúc, cô nhìn quanh phòng, gật đầu ra hiệu với mỗi một người.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, thân phận của cô đã thay đổi, lễ này cô nhận vậy trách nhiệm về sự an nguy và tương lai của mọi người khi làm việc cũng phải gánh vác lấy.
Lồng ngực ưỡn thẳng không tính là vô cùng rộng nhưng lại đáng tin, cô hơi ngẩng đầu hướng về phía ánh sáng, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón nhiều khiêu chiến hơn.
Hít thật sâu.
Tổ trưởng Dịch, tương lai nhất định phải làm tốt hơn nữa.
…
Hương Giang vào đông vẫn giữ nhiệt độ cao đến gần ba mươi độ, mặt trời chiếu rọi cảm giác cứ như mùa hè.
Một cuộc điện thoại, một tin nhắn, chưa đến nửa tiếng bạn bè thân thiết đã vây quanh bếp liên hoan.
Ngày đông mở điều hòa ăn lẩu là truyền thống dân tộc chỉ ở Hương Giang mới có, không đợi được xuân hạ tới gần, người Hương Giang sợ nóng ngồi trong căn phòng nhỏ tí mở điều hòa có thể thổi bay cả tòa nhà, mặt hướng về khí nóng, lưng che gió lạnh, cả một căn phòng bốc lên mùi thơm tươi ngon và sương mù nóng mới là bầu không khí tốt khi bạn bè tập hợp khiến người cầu mà không được.
Nhưng Dịch Gia Di rất sợ sau này bầu không khí này sẽ thiếu mất, cũng không còn sir Phương và madam Khưu nữa, bữa liên hoan của tổ B còn có thể gọi là “đoàn viên” nữa sao?
Trên con đường tiễn Phương Trấn Nhạc và Khưu Tố San, Dịch Gia Di lén lau nước mắt, lúc xuống xe lại che giấu nỗi buồn biệt ly, vẫn nở nụ cười như cũ.
Hôm nay anh Nhạc và madam cùng bốn vị giám sát khác một đường ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ tới London học bồi dưỡng, dọc theo đường đi Khưu Tố San mới nói cho mọi người biết chị ta đã nhận được điều lệnh đến tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức làm cấp dưới của Bạch Mi Ưng Vương, tiếp theo sẽ phụ trách một nhiệm vụ bí mật, có khả năng là ma túy, cũng có khả năng là xã hội đen, tóm lại là án quan trọng bí mật.
Khả năng giữ bí mật của madam thật sự là số một, trước chuyến đi này cũng không ai ngửi thấy được một chút điềm báo chị ta sắp bị điều đi nào.
Trong lúc nhất thời, đến sân bay tiễn hai vị trưởng quan đi bổ túc, cũng tiễn biệt luôn sir Phương từ nay về sau rời khỏi hành trình của tổ B, bỗng nhiên biến thành tiễn biệt hai vị trưởng quan cùng rời khỏi tổ B.
Sau này tổ B sẽ có trưởng quan mới tới, đám trẻ phải cọ sát hòa nhập với trưởng quan mới sao? Liệu có mở ra cuộc sống ăn nhờ ở đậu không?
Nỗi buồn ly biệt và sự lo lắng về tương lai hóa thành hai đám mây đen to tổ bố đè trên đỉnh đầu, tâm trạng của mọi người nặng nề, trong lòng đã sắp có mưa rơi rồi.
Trong gara, mọi người lục tục xuống xe, người nào cũng như trái cà phủ sương, mất tinh thần, buồn bã và ĩu xìu.
Sân bay hình như luôn là một nơi chứa đựng nỗi buồn biệt ly, người tới tiễn biệt và người đi xa đều có tinh thần như nhau, một chiếc mặt nạ khóc không ra nước mắt và bi thương được đeo trên mặt mỗi một người, vì thế nghìn người đều có một mặt này.