Chương 638: Tạm biệt
Tại cửa vào sân bay, mọi người lần lượt tạm biệt sir Phương và Khưu Tố San.
Khi đến lượt Dịch Gia Di tạm biệt Phương Trấn Nhạc, cô giấu sự lo lắng của mình, chỉ ngẩng đầu chúc anh Nhạc một đường bình an, đợi sau khi bọn họ bồi dưỡng trở về lại mời anh Nhạc ăn cơm, xin anh Nhạc chỉ dạy kỹ thuật tiên tiến ở nước Anh.
Phương Trấn Nhạc bắt được sự bất an trong mắt cô, một bên vai đeo túi, một tay khác nhét vào trong túi quần mới có thể nhịn được thôi thúc muốn xoa đầu cô.
“Giám sát mới được điều tới từ bộ phận khiếu nại, lúc còn trẻ cũng một đường liều mạng đánh tới, không cần quản đối phương có tính cách thế nào và nóng tính hay không, các cô chỉ cần làm việc của mình, phá án bắt hung thủ, những chuyện khác không cần lo lắng.”
“Yes, sir.” Dịch Gia Di ra sức gật đầu.
Anh Nhạc thật sự là một người tốt, sắp ra nước ngoài bổ túc nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến bọn họ.
“Đừng cảm thấy anh ta là giám sát thì nhất định lợi hại hơn cô, cũng đừng vì một người nào đó là ông chủ, tổng giám đốc thì nhất định sẽ rất thông minh và rất có năng lực.
Xã hội này rất phức tạp, dưới quy tắc phần lớn đều là quy tắc ngầm, gia thế, bối cảnh, tiền bạc… đều có thể làm xáo trộn quy tắc và phá vỡ quy tắc.
Người ngồi trên chưa chắc đã thật sự quyền uy.
Cho nên đừng tin tưởng vào trưởng quan và người nắm quyền có thế một trăm phần trăm, phải càng tin vào đây hơn.”
Nói xong, Phương Trấn Nhạc chỉ vào đầu Dịch Gia Di.
“Tôi biết rồi, anh Nhạc.” Dịch Gia Di xoa chỗ bị anh chọc vào, chợt gật đầu.
“Ừm, lợi dụng mấy quy tắc này, quan sát quy tắc này, thực hiện mộng tưởng của mình, đạt thành kế hoạch của mình.” Phương Trấn Nhạc nói xong lại hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn bước nửa bước về phía cô, duỗi tay khoác một nửa lên vai cô rồi mới lùi lại đứng về phía xa, gật đầu ra hiệu với cô và tạm biệt.
“Kể lung tung cái gì thế? Giám sát mới người ta vẫn chưa nhậm chức đã đào hố cho người ta rồi, kêu Thập Nhất đừng tin tưởng hết sức là sao? Nào có ai như cậu.” Khưu Tố San vừa nói với chú Cửu vài câu, quay đầu đã nghe thấy Phương Trấn Nhạc đang dạy Dịch Gia Di phản nghịch.
Trong huấn luyện cảnh sát Hương Giang rõ ràng có viết phải phục tùng toàn bộ mệnh lệnh của cấp trên, tuyệt đối vâng theo, nhưng Phương Trấn Nhạc thì hay rồi, ở đây dạy hư trẻ con.
Chị ta vỗ vai Dịch Gia Di, nói với giọng sang sảng: “Theo giám sát mới cho tốt, đừng học tính cách phản nghịch giống như sir Phương, tôi tin cô là một thám tử tốt, bước tiếp theo đợi cô thăng chức thành giám sát thôi.”
“Thank you, madam.” Dịch Gia Di gật đầu đáp lời, đôi mắt lại vô thức liếc qua mặt anh Nhạc.
Phương Trấn Nhạc nhướn mày nhún vai với cô, nghiêng đầu ra hiệu cho cô có thể trở về.
Vì thế mọi người bye bye nhau, tam thời tạm biệt.
Quay người đi, Dịch Gia Di dụi mắt, phát hiện ra Phương Trấn Nhạc đang mặc cái áo sơ mi mà cô đã mua cho anh đó.
Nước mắt vẫn chưa chảy ra đã bị nụ cười thay thế.
Không phải sau khi anh Nhạc nhận được cái áo sơ mi này cũng không còn mặc cái áo khác nữa đấy nhé?
Đây là anh muốn mặc nó đi mỗi một đoạn đường nhân sinh, mang theo nó nhìn qua mỗi một cột mốc phong cảnh của đời người sao?
Bóng lưng của Phương Trấn Nhạc càng lúc càng xa, Dịch Gia Di chớp mắt một cách rất chậm, trong lòng thầm nói: Áo sơ mi nhỏ sắp đi ngắm London rồi, mong rằng một đường bình an, mau mau trở về.
…
Hương Giang sau khi vào đông mặc dù ban ngày rất khô nóng nhưng vào đêm cũng sẽ trở nên mát lạnh.
Nếu đổ một cơn mưa vậy khí hậu sẽ càng đột ngột giảm xuống rất nhiều độ.
Cái chiều mà Diêm Vương Phương bay khỏi Hương Giang ấy, Hương Giang cũng biến thành London, mưa dầm mịt mù không thấy ánh nắng đâu.
Cách Du Ma Địa chưa đến một cây số có đến mười mấy ngã tư, một khu vực không lớn mà xây lên vô số tòa nhà mọc san sát nhau, ngẩng đầu chỉ thấy một bầu trời hình vuông nhỏ được cắt ngang bởi ranh giới giữa các tòa nhà cao tầng đứng thẳng. Hôm nay bị mây đen và mưa to bao phủ khiến không khí vốn đã bị đè nén lại càng nặng nề hơn.
Mọi người chỉ mải cắm đầu vội vàng đi đường của mình, nhắm tới nơi cần đến mà không ngẩng đầu lên, không để ý một tấc vuông mà mình đang ở có quá mức chật hẹp hay không.