Chương 687: Kế công tâm 3
Cứ cách một khoảng thời gian báo chí lại đưa tin công bố vụ án nào đó đã được phá, trong nửa năm này thường có “trong hai mươi tư tiếng đã phá được vụ án chưa được giải quyết người lạ bất ngờ giết người”, “đã phá được vụ án chặt xác trong vòng ba ngày”, “án tồn đọng nhiều năm đã được phá giải” “cảnh sát tăng ca, phá án như thần”, đều là những vụ án chân thật, không phải lừa người.
Bây giờ đã là sáng sớm, phía cảnh sát vẫn đang ở cục cảnh sát, đây không phải là tăng ca để phá án hay sao?
Nếu không có đầu mối, bọn họ sẽ không có việc để làm, không có việc để làm còn tăng ca hay sao?
Cảnh sát thật sự đã tìm được hầm ngầm rồi sao? Xương cốt của thầy và cô đã bị đào ra rồi sao?
Không, rõ ràng anh ta đã chôn vại để che giấu rất tốt, vì hầm ngầm thuộc phần “công trình trái phép” nên ngay cả hàng xóm cũng không biết thầy đã lén đào một cái hầm trong sân để cất nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng… có phải vừa rồi anh ta nghe được tiếng chó sủa không? Không nghe lầm đấy chứ? Không phải ảo giác đi…
Nếu là cảnh khuyển sẽ không ngửi ra được hầm ngầm đó sao?
Mùi thối trong vại muối dưa còn có thể che lấp mùi trong hầm ngầm một cách hoàn hảo được sao?
Nếu Vi Niệm Doanh đã được giải cứu, cô ta… cô ta sẽ chỉ ra tất cả đều là do anh ta làm sao?
[Nghi ngờ!]
Không, không!
Anh ta không cố ý…
Bọn họ đều coi thường anh ta, chỉ muốn anh ta làm việc giống như trâu như ngựa, không cho phép anh ta mơ tưởng đến con gái của bọn họ, nói anh ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Ngày thường đối xử với anh ta khoan dung đều chỉ để anh ta làm nhiều việc hơn mà thôi.
Bọn họ cho rằng anh ta không có não sao?
Sẽ ngu như vậy bị bọn họ lợi dụng mãi hay sao…
Đều đáng chết hết!
Đồ cảnh sát thối tha!
Anh ta sẽ không nhận tội đâu!
Đám quân triều đình chỉ biết phung phí tiền của người nộp thuế này chỉ biết vu hại cho người tốt!
Muốn anh ta khai nhận? Nằm mơ đi!
Anh ta không biết gì hết! Là thầy với cô không tốt, chọc phải người không nên chọc vào.
Anh ta thường xuống hầm ngầm lấy đồ mà thôi, đương nhiên sẽ có dấu vân tay của anh ta rồi.
Vi Niệm Doanh vu tội cho anh ta! Con điếm thối tha đó vu tội cho anh ta!
Bọn họ đều muốn hại anh ta!
Cho dù cố gắng nhẫn nại nhưng vẻ mặt của Hoàng Tường Kiệt vẫn dần dần trở nên dữ tợn, trên mặt anh ta không ngừng túa mồ hôi, màu môi cũng dần trắng bệch, ánh mắt cũng dần hiện ra vẻ hoảng hốt, khi thì kinh hãi hoang mang, khi thì tức giận hung ác…
[Giận dữ!]
…
Đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng người ồn ào, anh ta giống như con chim sợ cành cong, ngẩng phắt đầu lên.
Con ngươi run lên dữ dội, há miệng thở hồng hộc, muốn che giấu bản thân vừa rồi, giấu đi tất cả những gì mang lại từ quá trình dày vò lâu dài này.
Cửa phòng thẩm vấn bất chợt bị đẩy ra, viên cảnh sát trước đó đã lãng phí một buổi chiều với anh ta trong phòng thẩm vấn đi vào trước, sau khi kéo một cái ghế ra lại ngồi rất thẳng.
Khác với dáng ngồi lệch thảnh thơi trước đó, lần này, tư thế ngồi của viên cảnh sát rất tiêu chuẩn, trên mặt tràn đầy vẻ uy nghiêm, không còn vẻ thờ ơ gì nữa.
Tiếp đó lại có hai thám tử nam bước vào, một người nghiêm mặt ngồi đối diện với anh ta, bên cạnh cảnh sát Đàm kia, trước mặt mở giấy và bút, dù bận nhưng vẫn ung dung.
Một viên cảnh sát trẻ tuổi khác có diện mạo hung dữ hơn, khí chất cũng càng khó miêu tả hơn, theo sát người đằng trước và sải bước đi đến bên cạnh anh ta, đứng vững dựa lên bức tường bên tay phải anh ta, khiến cho anh ta như mọc gai bên người, giống một con chuột ngửi thấy sát khí, lông khắp mình đều không chịu sự khống chế mà dựng hết lên.
Trong quá trình này, cửa phòng thẩm vấn vẫn luôn để mở.
Hoàng Tường Kiệt vừa nhìn chằm chằm vào mỗi một vị thám tử đi vào với vẻ đề phòng, vừa thông qua cánh cửa để mở toang nhìn ra bên ngoài, giống như muốn thông qua việc nhìn thấy cảnh vật xa hơn để cải thiện tâm trạng mang tới cho anh ta trong môi trường khép kín này, hoặc là muốn thông qua cánh cửa đó có được nhiều thông tin hơn.
Đột nhiên, một bóng người quen thuộc được hai người vây quanh đi vào trong phạm vi tầm nhìn của anh ta.
Con ngươi chợt phóng to, cơ thể anh ta không tự chủ được mà rướn tới, muốn nhìn càng rõ ràng và chắc chắn hơn.
Bóng lưng đó lại bị ai đó gọi lại, một bước vừa mới cất ra lại thu về, biến mất khỏi khu vực cửa.
Trái tim đập dồn dập như trống, anh ta há to miệng, mông gần như nhấc lên khỏi ghế.
Là con điếm thối tha đó… cô ta tới cục cảnh sát lấy khẩu cung rồi, cô ta muốn…
[Kinh hoàng!]
…